Chương 3223
“Em, em đừng khóc.”
Cố Hy lập tức luống cuống tay chân.
Rất nhanh bác sĩ đã xử lý vết thương xong, dán băng gạc trên mặt.
Nước mắt cô vấn chưa khô, Cố Hy đứng một bên không dám nói lời nào, bởi vì sợ nói quá trực tiếp không sẽ không thích nghe.
“Anh vừa nói, cho dù em có xấu thì anh cũng vần ở bên em, có thật hay không?”
“Đương nhiên.”
“Tại sao? Không phải đan ông đều thích khuôn mặt đẹp của phụ nữ sao?”
“Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, nhưng vẻ đẹp không phải là mãi mãi, nó sẽ héo tàn theo thời gian. Em cảm thấy bố có yêu mẹ không?”
“Chuyện này không phải là anh đang phí lời sao?” Cô tức giận nguýt một cái.
“Mẹ đã không còn vẻ đẹp của thiếu nữ tuổi hai mươi nữa, nhưng bố vẫn rất yêu mẹ. Lễ nào trong mấy năm nay, bố không gặp được cô gái tuổi trẻ xinh đẹp nào sao? Nhưng tại sao ông vẫn luôn yêu mẹ?”
“Tình yêu sẽ tích lũy theo thời gian, người tình trong mắt hóa Tây Thi, vì thế trong mắt anh lúc em hai mươi tuổi rất đẹp, đến bốn mươi tuổi cũng rất đẹp.”
Vốn trong lòng cô còn lo lắng không yên, nhưng khi nghe được những lời này, cuối cùng thì trái tim cũng về vị trí.
“Chuyện đó… Nếu như thật sự có sẹo, anh có thể đừng ghét bỏ em không?”
“Nếu không, anh và em, đều có một vết sẹo trên mặt, anh không chê em và em cũng không chê anh, thế nào?”
“Câm miệng, không cho phép nói những lời này, anh mới không cần anh tự rạch mặt mình, em không phải kẻ điên. Mỗi câu nói của anh, em đều tin anh, vì thế anh đừng nói không yêu em, em cũng sẽ tin đó, hiểu chưa?”
Cô tuyệt đối tin tưởng vào lời anh nói.
Anh nói không thích mình, cô tin, dù cho cô có thể cảm nhận được ấm áp của anh.
Anh nói mình và Uyển Nhi là bạn trai bạn gái, cô cũng tin, cho dù cô cảm thấy giữa hai người có chút xa lạ.
Có lúc, con người không muốn tin tưởng cảm giác của mình, chính là đồng ý tin tưởng lời chính miệng đối phương nói.
“Được.”
Anh nặng nề gật đầu, như hứa điều gì đó.
Cô thấy cảnh này, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, chị Bùi sao rồi, chị Vân sẽ không tổn thương cô ấy chứ?”
“Chuyện này anh đã báo án rồi, Bùi Viện không sao, chỉ là Lưu Vân đã bị bắt vào đồn công an tạm giam, chờ em khởi tố là có thể dựa theo tội cố ý giết người để xử phạt, ít nhất là phải ở trong đó mấy năm.”
“Em muốn gặp cô ta.”
“Được, để anh sắp xếp, nhưng em phải đến cục cảnh sát gặp cô ta.”
Cô gật đầu, rời khỏi bệnh viện đi tới cục cảnh sát.
Lưu Vân như người bị mất hồn, rũ xuống đầu ngồi trong phòng thẩm vấn.