Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3217




Chương 3217

Cô ta vĩnh viên nhớ rõ cơ thể mình đau như bị xé rách, cô ta nằm dưới thân người đàn ông khác, đây cũng là một loại nhục nhã.

Nhưng tất cả chuyện này đều do Cố Hy gây ra.

Là anh nhãn tâm vứt bỏ mình, hơn nữa Cố Niệm Noãn còn phản bội cô ta, bà Cố kia dùng quỷ kế xoay bố mình Vòng vòng.

Nhà họ Cố… người nào cũng đều đáng chết!

Hôm sau, Cố Niêm Noãn tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là tìm kiếm người bên cạnh.

Phát hiện bên cạnh trống không, nửa bên kia giường đã lạnh.

Lẽ nào… Tối qua họ không ngủ cùng nhau sao?

Cô có chút buồn bực, lập tức chạy đến phòng khách, nhìn thấy Cố Hy đã chuẩn bị bữa sáng.

“Anh… Sao anh lại dậy sớm thế?”

“Ừ, thói quen.”

“Tối qua, chúng ta… Chúng ta…”

Cô xoắn tay, có chút xấu hổ.

“Tối qua… Anh ngủ trên sô pha.”

“Tại sao? Chúng đã là người yêu rồi, ngủ chung thì sao chứ?” Ề “Thật ra anh rất muốn lên giường ngủ, nhưng em liên tục đạp anh ba lần, đạp anh ngã xuống giường, đến bây giờ mông anh vẫn còn hơi đau, thực sự không thể không ra ngủ trên sô pha.”

Cố Hy bất đắc dĩ nói.

Cô nghe vậy, vẻ mặt lúng túng, đỏ lên như anh đào chín.

“Niệm Noãn, thứ cho anh nói thẳng, tướng ngủ của em thật sự rất xấu.”

To: “Mau rửa mặt rồi ra ăn đi, nếu không sẽ lạnh mất.”

Cố Niệm Noãn lập tức ỉu xìu chạy vào phòng ngủ, cô cảm thấy mặt mình đã vứt đến nhà bà ngoại rồi.

Cơ hội tốt như vậy, lại bị mình phá hoại.

Lúc ăn cơm, cô không nhịn được căn đũa hỏi: “Cố Hy… Nếu như, em nói là nếu như, em không có thai, thì anh vân dũng cảm đứng ra sao?”

Cô căng thẳng nhìn anh, nín thở chờ đợi.

Cố Hy nghe thấy thế, động tác ăn cơm đột nhiên dừng lại.

Anh cũng nghĩ tới vấn đề này, nếu như cô không mang thai, thì mình sẽ đứng ra làm rõ tất cả không?

Không biết…

Anh không trả lời, mà là lựa chọn yên lặng, nhưng như vậy cũng đã đủ hiểu rồi.

Ánh sáng trong mắt cô biến mất, nhất định cô phải biến lời nói dối này thành sự thật.

Nói không chừng, đây là cơ hội duy nhất của cô.

“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Anh hỏi.

“Không… Không có gì, chỉ là tò mò mà thôi.” Cô đã không còn tâm trạng ăn bữa sáng anh tỉ mỉ làm nữa, ăn cũng không nếm ra mùi vị gì.

“Anh còn phải đi làm, đi trước đây.”