Chương 3182
“Vâng… con không dám có chút liên quan nào với tài sản của nhà họ Cố cả, bố biết mà… con không phải người lương thiện, con cũng có dã tâm, vậy nên con chỉ có thể lựa chọn làm người _ bình thường mới có thể cố gắng sống tiếp được.”
“Ba mẹ có công ơn nuôi dưỡng con lớn, con được bố mẹ ân cần dạy bảo, con không dám vi phạm. Con sẽ bảo hộ vệ nhà họ Cố và Niệm Noãn thật tốt, không dám có suy nghĩ khác đâu ạ.”
Cố Hy cuối cùng cũng nói hết toàn bộ những lời chôn sâu trong nói ra, lúc này trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mấy năm nay anh cứ mãi bước đi nặng nề, hiện giờ cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
“Niệm Noấn… con thích Cố Hy sao?”
Hứa Trúc Linh bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy… mẹ ơi, con đã thích Cố Hy từ rất lâu rồi, chẳng qua… Không biết nên nói cho bố mẹ thế nào thôi. Nhưng sao bố biết được thế ạ?”
“Đúng vậy? Sao anh biết thế hả?”
“Cái nhà này không có chuyện gì bố không biết cả, cho dù mỗi các con xảy ra chuyện gì bên ngoài, bố cũng đều biết rõ trong lòng. Cả hai đứa đứng lên đi, nhìn thấy các con có thể mở được nút thắt ở bên nhau thế này, bố và mẹ con đều rất vui. Đừng áp lực lớn như vậy, con và ấu khiên đều là người bố đặc biệt chọn trong lòng, nhưng, con không bằng ấu khiên, biết vì sao không?”
“Bởi vì thân thế của nhà họ Ôn sao?”
“Không, gả con gái chứ đâu phải bán con gái, không phải cứ nhất nhất phải tìm người môn đăng hộ đối. Thiên Ân dũng cảm, biết chủ động hơn con.
Trong tình yêu, người đàn ông không chủ động thì coi như không cần. Con luôn để con gái bố chủ động như vậy, chẳng lẽ bố sẽ đồng ý để con làm con rể sao?”
“Nhưng hôm nay con làm bố rất vừa lòng, nam tử hán đại trượng phu nên thẳng lưng, làm những việc nên làm! Bố hỏi con lại một lần cuối cùng, con thật sự muốn ở bên Niệm Noãn không?”
Cố Hy nghe câu dò hỏi nặng nề của bố thì theo bản năng dời mắt nhìn về phía cô.
Cô cũng nhìn anh, trái tim hồi hộp đến mức sắp nhảy lên cổ họng.
Bàn tay to lớn của Cố Hy bình tĩnh nắm chặt đôi tay nhỏ bé kia, lúc này cô cũng cảm nhận được nhiệt độ đang không ngừng tăng cao trong lòng bàn tay.
Chỉ cần một chút cũng đủ khiến người cô ấm áp rồi.
“Con nguyện ý.”
“Vậy còn con? Niệm Noãn?”
Cố Thành Trung lại nhị về phía Cố Niệm Noãn, hỏi.
“Bố, con đồng ý ạ!”
Cố Niệm Noãn vội vàng nói, sao cô có thể không đồng ý được chứ, còn ước được nữa là đằng khác! Cuối cùng cô cũng chờ được ngày mây tan thấy trăng sáng rồi.
Hóa ra trong mắt Cố Hy thật sự có mình, lúc này cũng chỉ ngập tràn hình bóng của cô mà thôi.
Bóng dáng nhỏ xinh của cô chiếu vào chỗ sâu thẳm trong đôi mắt phượng kia, sao có thể đẹp như vậy được.
Cố Hy nghe thấy câu này thì nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng tâm trạng cũng đáp xuống một cách an toàn, hạt bụi cuối cùng cũng rơi xuống rồi.
“Cảm ơn bố mẹ đã đồng ý!”
Cố Hy vô cùng biết ơn, nhanh chóng cúi đầu với hai người nhưng lại bị Cố Thành Trung ngăn lại.