Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3159




Chương 3159

“Em học cái gì không sao, sao cứ cố tình học cái thói không can đảm này của anh?”

“Không, anh Thiên Ân tuyệt đối không phải người không có can đảm, mà là người có trách nhiệm. Nếu sự trả giá của anh là một loại áp lực với người khác, vậy ăn Thiên Ân sẽ thoải mái thu lại, không để em cảm thấy lúng túng, ở chung cực kỳ thoải mái. Tuy em phụ ý tốt của anh Thiên Ân, nhưng em cũng không thể trở nên ích kỷ, vì người mình thích mà mà chia rẽ người khác.”

“Nếu… Nếu anh và Thích Uyển Nhi không ở bên nhau, nói không chừng em sẽ chủ động xuất kích, chẳng sợ thất bại, em cũng sẽ tiếp tục mặt dày bám lấy. Nhưng hiện tại kết quả như thế, anh đã cùng người khác ở bên nhau, cho dù em thích hơn nữa… Cũng chỉ có thể làm được đến bước thích này, không thể có thêm chút tiến triển nào cả”

“Vậy vì sao tối nay em lại muốn tìm cậu ấy? Em không cam lòng, không phải sao?”

Câu này của Ôn Thiên Ân chọc trúng đích, anh ta đúng là con giun trong bụng hiểu rõ linh hồn cô, biết cô rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì.

Thật sự… Nói ra rất nhẹ, nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó ích kỉ.

“Em đúng là không cam lòng, nhưng em không còn cách nào khác. Em chỉ muốn nhìn thấy anh, cho dù với thân phận em gái cũng được.”

Ánh mắt cô dần ảm đạm hơn, sau đó bị lông mi thật dài giấu vào bên trong.

Ôn Thiên Ân thấy thế thì có chút đau lòng.

Đôi mắt cô thật sự rất xinh đẹp, sáng ngời có thần, nhưng giờ phút này lại giống như là minh châu bị phủ bụi, ảm đạm không có ánh sáng.

Ôn Thiên Ân nắm chặt tay, hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn cố đè lại sự rung động trong lòng mình.

Anh ta không nói thật cho Cố Niệm Noãn biết.

Anh ta có thể cảm nhận được tình cảm của Tiểu Hi đối với cô.

Đúng vậy…con người đều có tâm tư riêng, Cố Niệm Noãn có lúc không cam lòng, vậy mình cũng thế.

Anh ta không muốn mình quá lớn lao, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, cũng muốn… để ý đến mình một chút.

Cũng muốn cho mình một cơ hội.

“Anh Thiên Ân, anh đồng ý với em đi, đừng nói cho bố mẹ được không? Coi như…không biết gì cả.”

“Đây là bí mật giữa anh và em sao?”

Anh ta ôn hòa nói.

“Vâng, là bí mật.”

“Vậy được, anh sẽ giữ bí mật giúp em, em không cần cảm thấy uất ức đâu. Nếu thật sự cảm thấy không thoải mái, nói cho anh, anh có thể ở bên em mà?”

“..” Cô nhấp môi, có chút do dự.

“Sao thế? Sợ anh mượn cơ hội này theo đuổi em à?”

“Không phải… chỉ là em biết anh thích em, lại còn để anh không ngừng tới gân em, em sợ… anh khó từ bỏ (80/616) “Em cho rằng anh không gặp không đến gần em thì sẽ từ bỏ được sao?

Đừng quên, anh sống ở London, quanh năm suốt tháng cũng đâu có gặp em, vậy mà càng ngày càng thích em đấy thôi. Cho dù không trở thành người yêu, chúng ta cũng coi như một nửa anh em mà? Anh trai chăm sóc em gái, không được sao?”

“Anh biết mình đang làm gì, huống chỉ thời gian ảnh ở Đà Nẵng cũng có hạn, em còn sợ anh không có thời gian quên em hả?”

“Vậy… Vậy được rồi… Cô gật gật đầu.

“Đừng buồn, buồn rầu không tốt cho sức khỏe đâu, lúc muốn trút giận thì cứ tới tìm anh.”