Chương 3070
“Nhưng anh không phải anh ruột của em…”
“Vậy thì thế nào, trong mắt em anh chính là anh trai em.”
“Em nhận anh, bố mẹ nhận anh, anh là Cố Hy, anh là người nhà họ Cố, anh sẽ liều mạng bảo vệ nhà họ Cố, bảo vệ tất cả mọi người.”
Cố Hy khóc, tuổi còn nhỏ nhưng lời nói ra lại nặng nề, như thể đang đặt một lời thê vô cùng quan trọng.
Trần An không chết mà chỉ hôn mê do mất máu quá nhiều, được đưa tới bệnh viện, đợi đến ngày chịu trừng phạt trước pháp luật.
Tuy Lâm Thanh Huyền thoát khỏi hiểm cảnh, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại chậm chạp mãi không tỉnh lại.
Bác sĩ nói vốn nên tỉnh lại, nhưng tự người bệnh không muốn tỉnh lại, cho nên mới ngủ say.
Không muốn tỉnh lại…
Khương Anh Tùng nghe vậy, trái tim vô cùng nặng nề.
Cô không còn lưu luyến gì với thế giới này sao?
“Trong máu người bệnh có chứa thuốc an tình, có lẽ người bệnh bị trầm cảm nhẹ, trên cổ tay cũng có vết thương, có lẽ do hành vi tự sát. Người nhà có thấy bất kỳ ấn tượng gì với hành vi của người bệnh trong giai đoạn này không?”
Khương Anh Tùng nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, trong lòng càng thêm nặng nề. Ỉ Quấng thời gian mất tích này anh tưởng mình đã buông tay cho cô tự do, cô nhất định sẽ hạnh phúc.
Nhưng lại không nghĩ tới, đấy không phải cái cô muốn, cô không thể tự mình vượt qua nỗi đau.
Anh vấn cho mình là người bị hại, đứng trên đạo đức anh có thể thắng Lâm Thanh Huyền.
Cô là người phản bội, là kẻ cầm đầu.
Nhưng cô cũng là một người sống, sẽ biết đau, một người sống bằng xương bằng thịt.
Cô phản bội Cố Thành Trung, làm chuyện trái lương tâm, lòng cô cũng bị tra tấn rất nhiều.
Trung thành khiến cô chọn tổn thương Cố Thành Trung, nhưng lương tâm lại cho cô biết đúng sai.
Cô vẫn luôn tự cứu rồi mình, nếu như không phải bởi vì con còn nhỏ, cô vẫn còn vướng bận, nếu không cô đã tự sát rồi.
Khương Anh Tùng ngồi trông bên mép giường nắm chặt tay cô, nước mắt nóng hổi nhỏ xuống mu bàn tay cô.
“Rất xin lỗi, anh không nên so đo với em lâu như vậy, thật ra anh đã không còn trách em từ lâu rồi, chỉ là sĩ diện của anh muốn chờ em mở miệng chịu thua trước.”
“Anh tính em ương ngạnh, sẽ không làm màu ra vẻ, em cũng không làm nũng với anh, em luôn lý trí như vậy. Anh chỉ muốn đè lại nhuệ khí của em. Đều tại anh không tốt, có lẽ anh nên dỗ dành em sớm hơn, cân mặt mũi làm gì, bây giờ anh chỉ muốn em bình yên, một nhà ba người chúng ta đoàn tụ.”
“Bé con biết nói rồi, câu đầu tiên chính là mẹ, chúng ta về nhà ông bà đón thăng bé về được không? Thằng bé càng lớn càng giống em, là một đứa bé đẹp trai.”
“Thanh Huyền, cầu xin em tỉnh lại đi.
Em còn có anh, còn có con, em chưa bao giờ cô đơn. Chuyện đã qua để nó qua đi được không, chúng ta không so đo nữa, bắt đầu lại…”
“Thanh Huyền, anh không thể không có em, con không thể không có mẹ…”