Chương 3066
Hai người họ đeo tai nghe Bluetooth, Khương Anh Tùng bên ngoài vừa nghe vừa thấy tận mắt, lòng nóng như lửa đốt.
Lúc đổi Hứa Trúc Linh với Cố Hy, Lâm Thanh Huyền đưa tay muốn ngăn lại, nhưng Trần An nóng nảy rút dao cắt vào tay Lâm Thanh Huyền, ngay lập tức tay cô chảy máu.
Cô bị đau, kêu thành tiếng.
“Cô không sao chứ?”
Hứa Trúc Linh muốn quan tâm Lâm Thanh Huyền, nhưng dao găm của Trần An đã đặt trên cổ, cô chưa kịp bước lên phía trước, trên cổ đã cảm thấy đau đớn.
Lập tức trên cổ xuất hiện vết máu, cũng may không sâu lắm, chẳng qua chỉ cắt vào da.
Trần An thấy máu cũng rất sợ hãi, nếu thật sự giết người, vậy anh ta chỉ có thể ngồi tù cả đời.
“Mợ chủ…”
Lâm Thanh Huyền vội vàng nói.
“Mang Cố Hy đi đi, mặt khác bảo Khương Anh Tùng chuẩn bị máy bay tư nhân, không phải sợ, tôi không sao.”
Cố Hy được tự do, đã khóc thành đồ mít ướt.
“Mẹ, mẹ ơi…”
Từng tiếng đặc biệt lo lắng.
Trân An cầm tiền, dẫn người theo chạy tới sân bay.
Khương Anh Tùng với Lâm Thanh Huyền cũng đến bãi cỏ trước sân bay, máy bay đã chuẩn bị xong.
“Em không sao chứ?”
Khương Anh Tùng quan tâm hỏi.
“Đừng để ý đến em, cứu mợ chủ trước.”
“Đã bảo người chuẩn bị xong rồi, anh nên thả người rồi chứ?”
“Còn chưa đủ an toàn, sao tôi biết cơ trưởng kia có làm gì tôi không? Tôi muốn mợ chủ Gố đi cùng với tôi, đến chỗ rồi mợ chủ Cố lại ngồi máy bay về.
Như vậy thì tôi an toàn, cô ta cũng an †oàn, vẹn toàn đôi bên.”
“Anh đừng có được một bước lại muốn tiến thêm một thước, nếu anh dám làm cô Hứa bị thương, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Cho dù anh có chạy trốn tới chân trời góc biển, tôi sẽ lột da anh ra.”
“Tôi chết thì chết thôi, chết không có gì đáng tiếc, nhưng mợ chủ Cố chết lại không giống. Đừng có kích động tôi, lỡ như tôi run tay, không muốn sống kéo người khác chết chung thì sao bây giờ?”
Trần An cười đến điên dại, giống như cảm nhận được khiêu khích thì càng liều lĩnh.
Thật ra trong lòng Hứa Trúc Linh sợ phải chết, nhưng kế hoạch hôm nay chỉ có thể như thế, chỉ cần con không sao là được.
“Nghe anh ta đi, tôi đi theo lên máy bay, đến đó rồi trở về.”
Cô thở dài một hơi, bị Trân An xô đẩy lên máy bay.
Nhưng lúc cô bước lên thang máy bay, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng súng.
Cô quay người lại nhìn thấy Trần An trợn tròn mắt đầy hoảng sợ.
Một viên đạn xuyên qua lông ngực, máu tươi ấm áp văng lên người cô.