Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3051




Chương 3051

“Bà Cố…lên mạng “tập thể dục” là sao?” Có người nói xen vào một câu.

“Đáng để bàn nhai”

Hứa Trúc Linh hơi chau mày nói.

Bầu không khí trong hội trường vốn đang rất căng thẳng, vì câu nói của cô đã thoải mái hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Không ngờ Hứa Trúc Linh lại hài hước như vậy, chỉ nói vài ba câu đã hóa giải tình hình căng thẳng.

“Chắc là anh không muốn thế đâu.”

Hứa Trúc Linh nói thẳng vào mặt người phóng viên vừa đặt câu hỏi làm cho anh ta cảm thấy xấu hổ, nét mặt lúc trăng lúc xanh.

Cô nói xong, anh ta vội vàng phủ nhận: “Tất…tất nhiên là không rồi, bà Cố, bà thật biết nói đùa, tôi…tôi xin rút lại lời vừa nói.”

“Anh là phóng viên, đừng ăn nói thiếu suy nghĩ như thế…mong anh đừng làm mất mặt của những phóng viên có mặt ở đây! Tôi sẽ trả lời câu hỏi của mọi người. Tôi cũng có đọc qua những bình luận ở trên mạng, họ nói tôi có ý định mưu hại chồng mình, muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Cố, đó đều là những lời nói vô căn cứ. Đây là việc chúng tôi đã thỏa thuận từ trước, tôi sở hữu một nửa những gì thuộc về Thành Trung, bao gồm cả tập đoàn Cố Linh. Hơn nữa, nhà họ Gố không còn ai sao? Ông cụ Cố, anh hai Trường Ninh, em bốn Phó Thiết Ảnh, bọn họ đều là rồng phượng trong biển người, tại sao bọn họ không đứng ra tiếp quản công ty mà lại để tôi làm việc đó? Bởi vì bọn họ đều tin tưởng tôi, coi tôi là người nhà họ Cố cho nên mới yên tâm giao mọi việc cho tôi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng tôi cần gì tính toán, vốn dĩ mọi thứ đều là của tôi mà.”

“À đúng rồi, còn người lên mạng nói đứa trẻ mà tôi và chồng tôi nhận nuôi là con riêng của tôi và người đàn ông khác tôi cũng đã tìm ra rồi, chúng tôi đã gửi thư cho luật sư, hẹn hôm khác gặp nhau ở tòa án.”

“Sao cơ? Mời luật sư? Chuyện này…như thế có phải quá nghiêm trọng rồi không. Những việc bình thường như thế sao có thể kiện lên tòa được?

Không phải nhà họ Cố đang “lấy trứng chọi đá” sao? Bà Cố, như vậy có phải hơi quá đáng không?”

“Đúng đó, bà Cố, bà tuyệt tình quá.”

Trong chốc lát, mọi người đều chuyển qua chỉ trích cô, bảo vệ kẻ yếu.

Hứa Trúc Linh thấy vậy không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Hóa ra là do đứa trẻ bị nói không phải con của mọi người nên mọi người có thể im lặng không lên tiếng. Tôi tìm luật sư thì bị nói là “cậy mạnh hiếp yếu, tại sao người ta dùng đủ lời lẽ ác độc để nói con tôi tôi lại không được phản ứng lại? Xã hội bây giờ thường hay đồng tình với kẻ yếu, cho nên mới để cho người ta có cảm giác chỉ cần mình yếu là mình sẽ có lý, tôi nghèo thì tôi không sai. Nếu như người ta không lên mạng nói những lời đấy ác ý như thế thì tôi cũng sẽ không làm phiền người ta.

Nhưng người ta lại cố tình lên mạng đăng rất nhiều bài viết để bôi nhọ thanh danh của tôi, nói đứa trẻ kia là con tôi, còn nói tôi muốn hại chồng mình, rồi đủ điều làm ảnh hưởng đến danh dự của tôi. Tốt nhất là đây chỉ là hành vi của một cá nhân, nếu như tôi điều tra ra đây là hành vi có tổ chức của một tập thể nào đó muốn nhằm vào tập đoàn Cố Linh thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Tại sao tôi lại phải dung túng cho hành vi phỉ báng tôi của người khác?

Chẳng nhẽ muốn lên mạng nói cái gì thì nói à? Bọn họ nghĩ tôi không tìm được bọn họ nên mới có thể tùy tiện làm anh hùng bàn phím. Bây giờ tôi có thể khẳng định với mọi người là bất cứ hành vi nào cũng phải trả giá, nếu như không có khả năng chịu trách nhiệm thì đừng lên mạng làm “giang tinh” (chỉ những người thích tranh cãi trên mạng internet).”

“Hơn nữa, phóng viên đang chắn đường trước cửa nhà trẻ con tôi học, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống cá nhân của chúng tôi, tôi có thể kháng cáo. Cho nên mọi người đã là phóng viên thì nên xử lý công việc một cách hợp lý, không nên ảnh hưởng tới người vô tội. Trẻ con tuổi nhỏ có thể làm được gì chứ?