Chương 3044
Bà cũng biết được tin tức từ bệnh viện cho nên cũng toát cả mồ hôi.
“Cháu đừng làm nữa, để dì, vết thương ở cổ tay còn đâu không?”
Quý Thiên Kim đau lòng nói.
“Dì, cháu không sao, dì đừng lo.”
“Ngồi xuống đi cái con bé này, dì biết gần đây cháu đã phải chịu rất nhiều tủi thân rồi, đều là do dì không tốt, không thể đến đón cháu về nhà.”
“Cháu…cháu chỉ có một nơi gọi là nhà, Cố Thành Trung ở đâu thì đó chính là nhà của cháu.”
“Cháu… Quý Thiên Kim sững sờ, hơi hơi chau mày nói: “Ý của cháu là gì?”
“Gần đây quả thật tinh thần của cháu không được tốt, mọi người sợ cháu bị stress, nếu cứ tiếp tục kéo dài sẽ thành bệnh, không thể tự chăm sóc cho bản thân và mấy đứa trẻ. Thành Trung xảy ra chuyện không may là đả kích rất lớn đối với cháu, suýt nữa cháu cũng không chống đỡ nổi, nhưng bây giờ cháu rất ổn, cháu biết mình đang làm gì, cho nên mọi người đừng lo lắng cho cháu.”
“Đoàn Tử còn bé, tinh thân và thể lực của cháu có hạn, bây giờ cháu không thể chăm sóc nhiều người cùng một lúc như thế nên cháu muốn gửi Đoàn Tử ở chỗ mọi người, đến nhà ông nội hay đến nhà bà ngoại cũng được,.”
“Trúc Linh, hay là cháu về nhà với dì đi, dì với các cậu sẽ chăm sóc cháu, như vậy sẽ tốt cho cả bọn trẻ và cháu.
Cháu xem gần đây cháu gầy đi bao nhiêu, các cậu của cháu cũng đã dọn dẹp phòng cho cháu xong rồi.” Quý Thiên Kim nghiêm túc nói, giọng điệu giống như ra lệnh.
Hứa Trúc Linh thở dài một hơi sau đó…trực tiếp quỳ xuống trước mặt mọi người.
“Cháu đang làm cái gì thế?”
Tất cả mọi người đều vội vàng muốn kéo cô đứng dậy nhưng lại bị Hứa Trúc Linh từ chối.
Cô vừa quỳ vừa đập đầu xuống đất nói: “Cảm ơn mọi người vì đã quan tâm và yêu thương cháu. Cháu đã lấy Cố Thành Trung thì nên làm theo lời thê ở đám cưới, sống chết có nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, không vì nghèo túng, bệnh tật, hoàn cảnh không may mà bỏ anh ấy, nếu không thì là cháu làm trái lời thề rồi. Cháu tin rằng nếu ngày hôm nay người nằm trên giường không thể tỉnh lại chính là cháu thì Thành Trung cũng sẽ không buông tay cháu. Cháu biết mọi người đều lo lắng cho cháu, từ lúc cháu về đây, bố mẹ chồng, các cô các chú đều chưa từng làm cho cháu cảm thấy tủi thân, chồng cháu rất yêu thương cháu, mấy đứa trẻ cũng rất hiểu chuyện, như vậy đối với cháu đã là đủ rồi. Nếu như cháu bỏ đi vào lúc này thì đúng thật không phải con người. Vứt bỏ người chồng đang hôn mê bất tỉnh để một mình ung dung hưởng sung sướng, cháu không thể nào làm được chuyện như vậy.”
“Cho dù là cả đời này Thành Trung cũng không tỉnh lại thì cháu vẫn muốn ở bên anh ấy, ở lại ngôi nhà này, không đi đâu cả. Mọi người cũng đừng sợ cháu mệt mỏi vì chăm sóc mấy đứa trẻ, cháu sẽ cố gắng chăm sóc chúng. Cháu cũng định nhờ mọi người chăm sóc Niệm Noãn với Cố Hy nhưng chúng không chịu xa cháu, trước mắt cứ để bọn trẻ ở với cháu, nếu như có khó khăn gì cháu sẽ nhờ mọi người giúp đỡ sau.”
“Cháu biết mọi người có lòng tốt, sợ anh ấy không tỉnh lại được nữa, cháu thì còn trẻ, sợ cháu sẽ lãng phí thanh xuân.
Không sai, con người sống đến một trăm tuổi thì cháu vẫn còn bảy mươi năm nữa, thật sự rất khó để chịu đựng.
Nhưng cháu không sợ, chỉ cần anh ấy còn sống thì cháu sẽ không sợ.”
“Mong là mọi người có thể đồng ý †ôn trọng sự lựa chọn của cháu.”
Nói xong câu cuối cùng, cô cúi sát xuống đất vái lạy rất lâu không ngẩng đầu lên.