Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3036




Chương 3036

Tuy tuổi cô còn nhỏ, nhưng vẫn có thể hiểu được, có lẽ bố sẽ vĩnh viễn nằm trên giường không tỉnh lại.

Con bé khóc lóc, khiến cho lòng Hứa Trúc Linh càng thêm loạn.

“Được rồi, đừng khóc, con tưởng mẹ không khó chịu à?”

Đột nhiên tâm trạng cô bộc phát, khiến cho Niệm Noãn sợ, con bé ngơ ngác nhìn cô, trên lông mi còn vương nước mắt óng ánh.

Sửng sốt một giây sau mới phản ứng kịp, bắt đầu gào khóc.

Lúc này Hứa Trúc Linh mới tỉnh táo lại, ôm chặt Niệm Noãn vào lòng, trong lòng đầy tự trách.

Sao cô có thể làm mẹ như vậy, Cố Thành Trung vừa mới ngã xuống cô đã không chịu nổi rồi sao? ‘ Không biết bao giờ anh mới tỉnh lại, đường tương lai còn dài như vậy, sao cô có thể buông tay được?

Cô xoa đầu Niệm Noãn, cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt.

Sự muộn phiền của những ngày qua cũng được giải tỏa.

“Rất xin lỗi, mẹ không nên mắng con, chẳng qua trong lòng mẹ cũng rất loạn. Rất xin lỗi, Niệm Noãn, mẹ không GÓI “Con đừng khóc nữa được không?

Mẹ biết sai rồi, mẹ xin lỗi con được không? Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…”

Niệm Noãn dần dần ngừng tiếng khóc, ngược lại dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho cô.

“Mẹ ơi, mẹ cũng đừng khóc, do Niệm Noãn không tốt, Niệm Noãn không nên bướng bỉnh. Mẹ… Con không khóc, mẹ cũng đừng khóc nữa…”

“Được, chúng ta không khóc.”

Hứa Trúc Linh dốc sức lau sạch nước mắt, một hồi lâu mới dừng được.

Cô giao Niệm Noấn cho Cố Hy, bảo thằng bé đưa Niệm Noãn đi trước.

Sau khi con rời đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Cô ôm đầu vò vò, nắm tóc mình, cố hết sức khiến bản thân tỉnh táo lại.

Cô không thể ủ rũ, cái nhà này vẫn còn chưa tan vỡ. Anh vẫn còn sống, có lẽ một giây sau, chỉ một giây sau sẽ tỉnh lại.

“Cố Thành Trung… Anh tỉnh lại sớm chút được không, em không biết lúc nào em sẽ suy sụp rồi nổi điện, cầu xin anh… vê sớm chút có được không? Em với con cần anh.”

“Anh cứ nằm như vậy em thật sự rất sợ hãi, em sợ em làm không tốt… Cố Thành Trung, không có anh dạy em nên làm thế nào, em không thể biết bước tiếp theo em nên đi thế nào.”

“Cố Thành Trung… Anh có nghe thấy em nói chuyện không? Em… Em thật sự rất nhớ anh, cuối cùng cũng không còn ai nuông chiều em, trêu chọc em nữa rồi. Cố Thành Trung… Sao anh có thế tàn nhãn như vậy?”

Cô nhào vào ngực Cố Thành Trung, ôm anh thật chặt, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng dưới lồ ng ngực kia, còn mạnh mẽ như thế.

Nước mắt óng ánh chảy xuống rơi xuống ngực anh, biến mất rất nhanh.

Cô giữ mãi tư thế này, ôm chặt lấy anh.

Bởi vì chưa loại bỏ hết nguy cơ nên mấy ngày nay cô cũng không đi ra ngoài, nhưng cô tự nhốt mình trong phòng rất lâu.