Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3026




Chương 3026

Mà Garlo cũng đang chạy trốn như vậy, Cố Thành Trung chờ bọn họ chạy đến khu vực an toàn, vì đề phòng Carlo cũng chạy trốn nên anh đã cho nổ ở bên bờ, vân chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm đã trực tiếp cho nổ tất cả.

Trong lúc nhất thời, nước bắn tung †óe khắp mặt nước, thuyền của Carlo ngay lập tức nổ tan thành mảnh vụn.

Mà anh đứng ở bên bờ cũng không có may mắn để tránh khỏi, cho dù trên người có mặc áo chống đạn thì vẫn bị những mảnh vụn đâm vào khiến cho cả người đều là máu.

Anh rơi từ trên thuyền xuống, lâm vào hôn mê.

Mà thuyền của bọn họ cũng cảm nhận được dư âm, Phó Thiết Ảnh cho những người còn lại đi trước, để lại một chiếc thuyền, anh ta phải đi tìm Cố Thành Trung.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bất luận là như thế nào thì cũng phải cho bố mẹ và Hứa Trúc Linh một câu trả lời.

Cùng ở lại còn có William, hai người †ìm ở trên biển rất lâu, cuối cùng phát hiện thân thể anh ở trên một tấm ván nổi lên. j Lúc anh rơi xuống biển, trên người bị thương rất nặng, nhưng lại không lập †ức rơi vào hôn mê.

H@m muốn sống mãnh liệt giúp anh leo lên một tấm ván, cơ thể chậm rãi bò lên trên.

Phó Thiết Ảnh lập tức kéo vớt anh lên, đi thẳng một đường đến nhà Cố Ngọc Vy.

Cả thành phố này, nếu như vợ chồng Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy không cứu được, vậy cũng không cần vị bác sĩ nào khác chữa trị nữa.

Bởi vì chạng vạng Quý Khiêm đột nhiên đi tới một chuyến nên khiến cho tỉnh thân Hứa Trúc Linh vẫn không yên, mắt phải vẫn luôn giật giật.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Buổi tối lúc ăn cơm, cô gọi vô số cuộc điện thoại, hôm nay lúc anh ra cửa đã nói mình chờ anh trở về dùng cơm, anh nhất định sẽ trở về.

Nhưng mà bây giờ điện thoại lại không có người nghe.

Trái tim của cô cũng bảy lên tám xuống. : “Mẹ, cha đâu?”

Niệm Noãn cũng ý thức được bầu không khí không bình thường, cẩn thận hỏi.

“Cha của mấy đứa có chút chuyện, trễ chút nữa mới trở về, chúng ta ăn trước. Trúc Linh, cô cũng ăn một chút đi, đừng như vậy, đứa trẻ đang ở đây.”

Dương Nguyệt tốt bụng nhắc nhở.

Cô nghe vậy, thở ra một hơi, gắng gượng để lộ ra một nụ cười.

“Đúng, trễ chút nữa cha mới về, chúng ta ăn trước, mẹ sẽ chừa thức ăn lại cho cha. Ăn đi, đừng để đói.”

Cô giả bộ như không có chuyện gì, bắt đầu ăn cơm.

Chẳng qua là mỗi một ngụm đều giống như nhai đèn cầy, khó khăn trôi từ cổ họng xuống dạ dày.

Cơm nghẹn ở trong cổ họng đau rát, cô thiếu chút nữa đã không nhịn được khóc lên.

Cô ra sức chịu đựng, thật vất vả mới chờ được đến khi bữa cơm này kết thúc, Dương Nguyệt mang con đi lên, sau đó lại xuống nhìn cô. : “Về phòng trước nghỉ ngơi đi.”

“Tôi ở đây chờ anh ấy trở lại.”

“Cô ở trong phòng chờ cũng giống vậy thôi.”

“Không được, cô đi lên nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây đợi. Được rồi, cô đừng quan tâm việc của tôi.”