Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3006




Chương 3006

Trúc Linh nhẹ gật đầu, bàn tay nhỏ bé được nắm chặt bởi đôi tay to rộng, bước từng bước phía sau anh.

Họ tiến vào phòng ngủ dành cho khách vì sợ làm bọn trẻ giật mình tỉnh giấc.

Cả người đều bị ướt đẫm, cô nhanh chóng đi tắm rửa, gội đầu và thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Sau đó ngồi vào bàn trang điểm lau khô tóc, Cố Thành Trung đã nhanh chóng sải bước tiến lên giúp cô.

Nhìn mình trong gương có chút phờ phạc, đôi mắt sưng mọng nổi đầy tơ máu, Hứa Trúc Linh buồn bã hỏi: “Em… có phải nhìn rất xấu đúng không?”

“Với anh em lúc nào cũng xinh đẹp hết”

“Cố Thành Trung, em xin lỗi, em đã làm anh lo lắng”

Khuôn mặt cô tràn đầy áy náy tự trách.

“Là anh không tốt, mới khiến em phải lo lắng. Nhìn này, anh đã trở về an toàn, không có nói dối em phải không?”

Hứa Trúc Linh ghe xong dùng sức _- gật đầu thật mạnh, nhìn thấy anh nguyên vẹn trở về là niềm vui lớn nhất.

Côcòn mong đợi gì hơn thế, cũng không dám nói cho anh biết chuyện cô có một giấc mơ khủng khiếp, trong mơ thấy anh đã chết, nằm ngã trên vũng máu, áo sơ mi trắng trên người bị nhuộm thành một màu đỏ chói mắt, anh đã không còn hơi thở, cơ thể chỉ chít những vết đạn bắn xuyên qua.

Để bảo vệ cô, anh đã dùng chính _ thân thể bằng xương bằng thịt của mình ra đỡ đạn.

Chung quanh tất cả là khói dày đặc, cũng không có một bóng người, cô chỉ có thể thủ ở bên cạnh, không dám rời đi.

Sau khi từ trong giấc mơ tỉnh lại, †oàn thân đầy mồ hôi lạnh, sờ tay sang bên cạnh lại không thấy anh đâu càng làm cho cô lo lắng bất an.

Cô không dám gọi điện cho anh, sợ anh biết mình giờ này còn chưa ngủ nhất định sẽ lải nhải một lúc cho mà xem.

Trước khi tóc chưa kịp khô, Hứa Trúc Linh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lấy từ trong tủ ra bộ đồ chống đạn đưa qua.

“Anh mặc cái này vào đi, để cho em cảm thấy yên tâm hơn một chút. Em đã nhờ Khương Anh Tùng tìm người xử lý qua, bên trong còn trang bị một lớp thấu kính bảo vệ trái tim, rất cứng, có thể giảm bớt chút lực đạo của viên đạn.”

Cô mặc nó vào cho anh, nghiêm túc nói: ‘Không được cởi nó ra, kể cả khi đi ngủ, phải hình thành thói quen mặc nó bất cứ lúc nào.”

“Còn em thì sao?”

“Em …. em không cần đến nó.”

“Cần, như vậy anh mới có chút ít cảm giác an tâm, cũng để Khương Anh Tùng chuẩn bị một cái khác đi.”

“Được rồi, anh yên tâm.”

Sau khi tóc khô, hai người nằm trên giường, cô gắt gao ôm chặt lấy anh, cảm giác nhiệt độ ấm áp từ cơ thể đối phương chân thật truyền đến, trái tim bị treo lơ lửng trên cao dần dần buông xuống.

“Lần này đi có tốt không?”Cô hỏi.

“Ừm, anh hai và anh đã thương lượng rồi. Trước tiên chúng ta sẽ chia cho anh ấy một phần tiên. Ngoài ra, Malton bên kia cũng có hành động rồi.