Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2993




Chương 2993

Nhật Kinh Xuyên Hi đã nhận ra cô từ lâu nhưng lại không nói cho cô biết.

Làm sao ông ta có thể chịu được điều này? Ông ta mất rồi, cô không được nhìn thấy bố mình lần cuối, ngay cả cúng bái cho ông ta cũng chưa một lần nào, cô đúng là một người con bất hiếu.

Cô ôm chặt lấy Cố Thành Trung, cảm giác rất lạnh, mặc dù đang là trời mùa hè nóng nực nhưng cô vẫn thấy lạnh.

“Mấy ngày nay anh có thể sẽ không ở nhà, em nhớ chăm sóc cho ba đứa trẻ nhé.”

“Anh đi đâu?”

Cô nhất thời căng thẳng, ôm chặt lấy cơ thể anh. Cô không thể để mất anh. Đây là thời điểm nguy hiểm, nếu như anh gặp chuyện không may thì sao.

Cô không thể chấp nhận được điều này.

“Đừng lo lắng, anh có biện pháp, bọn họ sẽ không làm hại anh đâu. Anh đi London tìm Cố Thiện Linh, nhân tiện nghe ngóng tình hình của dòng họ Louis luôn.”

“Anh nhất định phải tự mình đi ư?”

“Đúng vậy, anh lấy cớ đến văn phòng chỉ nhánh làm việc, bên kia nhất định sẽ không nghi ngờ. Nếu bọn họ không lấy được tiền thì bọn họ nhất định sẽ không làm hại mẹ em. Bây giờ điều anh lo lắng nhất chính là em, dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng đừng bước ra khỏi đây, Khương Anh Tùng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em, chỉ cần em không sao thì anh nhất định sẽ sống sót trở về để gặp em.”  “Được rồi, em hứa với anh, nếu anh không về thì có chết em cũng không rời khỏi đây. Em với con sẽ ở đây đợi anh `^¬m trở về.

“Được, ngày mai anh sẽ đi.”

“Em… em giúp anh thu dọn hành lý “

“Không cần đâu, ngày mai anh mới đi, bây giờ cứ ngủ một giấc đã.”

Thấy cô bối rối, anh có chút không đành lòng. Anh hâm sữa cho cô, cô định uống xong sẽ tiếp tục nói chuyện với anh để xoa dịu nỗi hoang mang trong lòng. Nhưng cô không ngờ, sau khi uống xong chưa đến mười phút cô đã lăn ra ngủ.

Cố Thành Trung thương xót vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh cố tình pha thêm một chút thuốc ngủ vào sữa, nếu không cô sẽ mất ngủ cả đêm.

Lông mi của cô vẫn còn ẩm ướt bởi những giọt nước mắt óng ánh trên đó.

Mũi cô đỏ bừng vì khóc khiến anh cảm thấy hơi xót xa.

“Nếu để em nhìn thấy anh đi thì điều này quá tàn nhãn với em rồi, cho nên anh sẽ đi trước một bước. Chờ anh trở lại, Trúc Linh.”

Anh cúi người hôn lên trán cô, sau đó thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi luôn.

Không ngờ anh lại gặp Dương Nguyệt ở ngoài cửa, Dương Nguyệt bối rối nói: “Vừa rồi tôi không cố ý nghe trộm, tôi chỉ đi ngang qua…”

“Không sao đâu.”

“Tôi… tôi có thể đi với anh không?

Tôi đã thu dọn đồ đạc của mình xong rồi. Anh trai tôi đã không xuất hiện kể từ khi bà ấy bị tai nạn rồi, tôi sợ anh ta sẽ không xuất hiện nữa. Tôi muốn bảo vệ người thân của chúng ta, còn có Hắc Maol! Tôi nghĩ mình sẽ phải làm gì đó!”

Nhìn thấy Cố Thành Trung nhíu mày, Dương Nguyệt tiếp tục nói thêm: “Tôi sẽ không vướng chân anh đâu. Tôi sẽ đi London tìm William, anh ta chắc chắn sẽ giúp tôi. Hơn nữa Neil không có chết, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm về vấn đề của Đảo Sương Mù. Bọn họ chắc chăn sẽ không ngồi im xem đâu, tôi sẽ đi tìm nhờ bọn họ giúp đỡ, anh đừng lo lắng cho tôi.”