Chương 2972
“Em đừng xem thường những kẻ liều mạng này, chúng có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì tiền. Xét cho cùng, bọn chúng cũng muốn được sống, vì để cho bản thân có thể tồn tại, bọn chúng sẵn sàng cướp đoạt quyền được sống của người khác. Đều là những tên ác ôn!”
Hứa Trúc Linh có chút cảm động khi nghe những lời này.
Cô ôm lấy người đàn ông thân mình dày rộng, bàn tay nhỏ nắm lấy quân áo của anh.
“Có anh ở đây, em sẽ không sợ, dù trời có sập xuống em cũng không sợ đâu.”
“Hửm? Gó thật vậy không đấy?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nghe thấy như vậy, trong mắt người đàn ông lập loè một thứ ánh sáng như thiêu đốt.
Vừa nhìn cô thật sâu sắc, anh vừa kéo cà vạt của mình ra ném nó sang một bên, động tác hoàn toàn mang tính cầm thú.
Bên trong là áo sơ mi màu trắng với hàng cúc áo được may cẩn thận tỉ mỉ, vốn là được cài kĩ càng nghiêm túc nhưng hiện tại lại bị cởi bỏ từng viên từ trên xuống dưới, để lộ ra trái táo của Adam gợi cảm mê người kia.
Cô ngơ ngẩn mà nhìn, cầm lòng không đậu mà nuốt một chút nước bọt, thật sự là quá gợi cảm, quá đẹp rồi đấy.
Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực của mình, chạm vào da thịt nóng bỏng và bóng loáng.
Lúc này cô mới phản ứng lại, ý thức được điều gì sắp xảy ra, theo bản năng muốn rút lại bàn tay rời khỏi nơi đó, nhưng người đàn ông này làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy được chứ.
“Không phải là có anh ở đây, em sẽ không sợ sao?”
“Không phải, có anh ở đây em càng sợ hơn, Cố Thành Trung…… Đây là phòng sách đấy, nơi làm việc thần thánh cũng không thể xâm phạm…..”
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã vung tay trực tiếp ném hết những hợp đồng trị giá cả trăm triệu trên mặt bàn xuống đất, khinh thường không thèm nhìn qua một cái.
Ngay sau đó bàn tay to lớn của người đàn ông kéo cô một cái rồi bế lên mặt bàn, đặt cô ngồi vững vàng, mặt bàn lạnh lẽo tạo nên một sự tương phản rõ rệt với da thịt ấm áp của cô.
` “Nghe em nói, vậy mà anh lại cảm thấy k1ch thích thật đấy.”
“Này….. Sao anh già mà không đứng đắn gì hết vậy!”
Thoáng qua một cái, khuôn mặt nhỏ của Hứa Trúc Linh lập tức đỏ lên vô cùng, ánh mắt cũng trở nên e thẹn.
Tuy rằng hai người từ lúc yêu đương đến bây giờ đã là sáu năm, nhưng cô lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, giống như bóng câu qua cửa sổ.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của bản thân, từ một thanh niên mười tám tuổi chưa trải sự đời, nghé con mới sinh không biết sợ cọp, cho tới bây giờ đã có chủ kiến của riêng mình, có thể giải quyết mọi việc một cách dứt khoát.
Mà Cố Thành Trung…… Trước sau như một, sáu năm chưa từng thay đổi.
Có lẽ, từ thời điểm xác định sẽ cùng cô, Cố Thành Trung vân chưa từng thay đổi. Sáu năm như một ngày đều yêu cô như vậy!
“Anh Cố, cũng gần như là chúng ta quen nhau được bảy năm.”
Cô ấn chặt bàn tay nhỏ bé của mình vào ngực anh, thay vì để anh tiếp tục lộn xộn, cô nghiêm túc hỏi.
“Mới là năm thứ bảy thôi. Chúng ta sẽ có rất nhiều lần bảy năm, chúng ta sẽ mãi luôn ở bên nhau.”