Chương 2963
“Để Dương Nguyệt ở lại chỗ này đúng là làm phiền các cháu rồi.”
“Không có việc gì đâu ạ, vốn dĩ chúng cháu là bạn bè mà. Nếu như ở đây bác có yêu cầu gì thì cứ nói ra bác nhé, bác đừng ngượng ngùng gì cả, cứ xem như nhà của mình vậy.”
Hứa Trúc Linh cảm thấy bà ấy rất thân thiện, cũng không có lòng phòng bị với người khác.
Sau đó, cô lập tức giúp Bạch Nhược Minh Lan dọn dẹp phòng ốc.
“Cảm ơn cháu nhiều nhé, con gái.”
“Không có gì ạ, là việc nên làm thôi mà bác.”
“Cháu là một đứa trẻ tốt, bố mẹ cháu đúng là rất có phúc đấy.”
“Có thể bác gái không biết, bố mẹ ruột của cháu đã sớm qua đời rồi, nhưng lại có một người dì đối xử với cháu rất tốt, cũng có thể xem người đó như mẹ ruột của cháu.”
“Thật sao? Một đứa trẻ không có bố mẹ yêu thương chắc chăn là phải vất vả lắm đúng không? Cháu, nhất định đã trải qua rất nhiều đau khổ rồi.”
Nghe được những lời nói dịu dàng, trong lòng Hứa Trúc Linh kịch liệt run lên, ngơ ngẩn nhìn người phụ nữ trước mắt.
Tại sao khi nghe bà ấy nói lời này, bản thân cô lại nhịn không được mà muốn khóc chứ.
Rõ ràng là cô đều đã chịu đựng mà vượt qua, những vất vả đã không đáng nhắc tới nữa, cô gần như cũng đã quên những chuyện trước đây rồi.
Nhưng….. Cố tình khi người này vừa nói, trong lòng cô cảm thấy khó chịu muốn chết.
“Bác….. Có lẽ là bác nói chuyện hơi quá phận rồi nhỉ.” Bạch Nhược Minh Lan ý thức được điều gì đó, bà ấy vội vàng giải thích: “Bác….. Có hai đứa con, nhưng bởi vì có bất hòa với chồng nên sau khi ly hôn, hai đứa con của bác liên tiếp xảy ra chuyện. Nếu con gái út của bác còn sống, thì hiện tại chắc cũng tâm tuổi của cháu.”
“Hóa ra là như vậy ạ, chắc chắn là bác rất yêu thương con gái của bác.
Trước kia lúc chưa làm mẹ có thể là cháu không hiểu, nhưng hiện tại bản thân cháu cũng đang ở vị trí này nên đã có thể hiểu rõ điều bác muốn nói. Trải qua những vất vả như thế, bây giờ bác còn có Dương Nguyệt ở-bên cạnh.”
“Cháu….. Có từng oán hận bố mẹ của mình không? Trách họ đã không thương không xót cháu?”
“Có gì phải oán hận đâu ạ, cháu rất biết ơn họ đã sinh ra cháu, để cháu có thể gặp được Cố Thành Trung, hiện tại lại còn có ba đứa con nữa. Chỉ tiếc là….. Cháu chưa từng được nhìn thấy hai người họ, nhưng mà cháu biết được là mẹ và dì của cháu đều có ngoại hình giống hệt nhau, tính ra cũng không phải là không gần gũi gì đâu.”
Vừa nói chuyện, hốc mắt của Hứa Trúc Linh vừa đỏ lên. Cô lau nhanh khóe mắt, nói: “Hôm nay cháu nói nhiều quá, thời gian cũng không còn sớm nữa, bác nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ”
Trong chốc lát có muôn vàn suy nghĩ được vẽ ra trong đầu, cô sợ mình sẽ khóc nhè rồi mất mặt ngay tại đây, nên đã nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện rồi chạy đi mất.
Bạch Nhược Minh Lan nhìn cô rời đi với ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Đó là ánh mắt của một người mẹ khi nhìn đứa con của mình.
Mà vào giờ phút này, Dương Nguyệt chìm vào một giấc mơ —— Trong mơ, cô ta mơ thấy một ông cụ tóc bạc phơ. Trong giấc mơ ngay lập †ức cô ta nhớ ra, bọn họ đã từng gặp qua nhau rồi!
“Ông cụ ơi! Anh trai cháu đâu? Ông đã đưa anh trai cháu đi đâu rồi?” Cô ta vội vàng chạy đến, hy vọng nhận được câu trả lời của ông ta.