Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2954




Chương 2954

Cũng may là Dương Nguyệt đồng ý kết hôn chứ không phải lén lút như kết hôn, giấu diếm bà như anh tưởng.

Nhưng bây giờ hoàn toàn không cần như vậy nữa.

Anh ta đưa thiệp mời tới, vào lúc Bạch Nhược Minh Lan nhìn thấy tên của cô dâu thì mày nhíu lại.

“Đã có chuyện gì?”

“Con thích cô ấy, nhưng….Dương Nguyệt thì không. Vậy nên con đã cùng cô ấy thực hiện một giao dịch, sau khi cô ấy kết hôn thì con sẽ rời đi.”

“Con có thể từ bỏ được sao?”

“Không bỏ được cũng phải bỏ. Sư mẫu, nếu con không có mặt ở đây thì tất cả chợ đen sẽ do cô cầm quyền, tất cả các thợ săn tiền thương đều sẽ do cô quản lý. Làm thợ săn cấp SS có thể truyền đạt lệnh tới phía dưới để mọi người tuân thủ đúng không?”

“Đúng thế, nếu cấp SS có lệnh thì tất cả đều phải đáp ứng.”

“Sư mẫu, vậy con sẽ tuyên bố một mệnh lệnh cuối cùng. Tất cả các thợ săn tiền thưởng khi cần thiết thì đều phải bảo vệ cho Dương Nguyệt không gặp phải hoạn nạn.”

Anh ta nói từng chữ từng chữ.

Bạch Nhược Minh Lan cảm thấy không thích hợp, hôm nay ngữ khí của Kỷ Thiên Minh vô cùng nặng nề, giống như đang nói di ngôn.

“Con làm cái gì vậy? Chỉ có nhiệm vụ cấp SS không thể nào hoàn thành thì mới có thể bàn giao cho thợ săn tiền thưởng dưới quyền. Trong tay con chỉ có một nhiệm vụ là bảo vệ cho Dương Nguyệt. Trừ phi cấp SS xảy ra chuyện, nếu không thì không còn cách nào để thỏa thuận với bọn họ.”

“Sư mẫu, con có thể giấu diếm tất cả mọi người, nhưng cô là bậc trưởng bối của con. Cô nuôi lớn con, con luôn rất yêu kính cô, con muốn phụng dưỡng cô nhiều năm nữa. Chỉ là con bất hiếu…Chỉ sợ không thể hoàn thành nổi.”

Kỷ Thiên Minh trực tiếp quỳ xuống, Bạch Nhược Minh Lan trong nháy mắt cảm thấy động tác nặng tựa như núi.

Bà muốn dìu anh ta đứng lên, nhưng Kỷ Thiên Minh lại khăng khăng quỳ xuống để nói cho hết.

“Sư mẫu, thì giờ của con không nhiều nữa, chỉ sợ không hoàn thành được nhiệm vụ. Con rời khỏi chợ đen, về sau sư mẫu sẽ vô cùng vất vả. Nếu như có thể, con mong cô có thể chiếu cổ Nguyệt Nguyệt, đừng nói cho cô ấy chuyện của con, cứ coi như là con đã đi du ngoạn khắp nơi đi.”

“Đứa nhỏ này, con nói gì thế? Con quan tâm tới Dương Nguyệt như vậy, làm sao có thể giao nó cho người khác?”

“Đúng vậy, vô cùng đau lòng nhưng lại lựa chọn buông bỏ. Bệnh viện chẩn đoán bệnh, con không còn nhiều thời gian nữa.”

Bạch Nhược Minh Lan bỗng cảm thấy đầu óc bà trống rõng.

Chồng bà mất cũng là bởi bệnh tật, thậm chí chẳng còn lại xương cốt.

Thằng nhóc này là đồ đệ ưu tú nhất của ông ấy, chẳng lẽ cũng chọn cách đó mà đi hay sao? “Nhóc con, chúng ta đi trị liệu có được không? Con không được từ bỏ…”

“Đây là màn cuối rồi, con không có nhiều thời gian nữa.”

Màn cuối….

Bạch Nhược Minh Lan ngây người, cả người hơi lảo đảo.

Kỷ Thiên Minh đỡ lấy bà, nói: “Con sống đủ rồi nên sư mẫu không cần phải đau lòng, con không hề có chút tiếc nuối một chút nào. Cô ấy đã đồng ý kết hôn với con, đó là điêu hạnh phúc nhất rồi.”