Chương 2947
“Được rồi anh nói cái gì cũng được.”
“Thật ngoan, Nguyệt Trâm của anh đã trưởng thành.”
Từ khi mới tí tuổi đã quấn lấy anh ta đòi kẹo, chớp mắt đã trở thành một cô gái lớn duyên dáng yêu kiều.
Kỷ Nguyệt Trâm, chiếm lấy phần lớn cuộc đời của anh ta.
Anh ta mua bữa sáng, hai người ăn không để dư một chút nào.
Cô ta trang điểm gọn gàng ra ngoài đi dạo phố mua đồ ăn cùng anh ta.
Sau đó buổi tối cùng nhau xem phim, đi quảng trường xem nhạc nước.
Họ đi đặt bóng bay, đến nơi làng mạc hẻo lánh thả đèn Khổng Minh, sau đó dựng lều trại ở trên sườn núi nghỉ ngơi.
Khi trăng sáng trên bầu trời, sáng tỏ mọi thứ, xung quanh rất nhiều đom đóm, còn nhiều hơn ngôi sao trên trời.
“Thích không? Anh trai bắt cho em.”
Giọng nói Kỷ Thiên Minh vang lên bên tai.
“Có phải khi còn nhỏ anh đã từng nói câu này?”
Cô ta cảm thấy quen thuộc, nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy, khi trường học tổ chức trại hè, em không trở về, không biết khi nào bị bỏ lại phía sau, tìm không thấy đường về nhà cũng không dám chạy lung tung nên ở bên ruộng khóc thút thít, chờ từ ban ngày đến đêm tối. Anh không thấy em nên đã điên cuồng đi tìm, cuối cùng tìm được, em mệt mỏi quá ngủ rồi.”
“Sau khi em thức dậy thấy đom đóm đầy trời, em còn tưởng răng là anh mang quà đến, rất vui vẻ quên đi uất ti “Ây, cho em.”
Kỷ Thiên Minh tiến lên, bàn tay to mở ra có hai con đom đóm ở bên trong, thế nhưng nó không bay đi mà đậu lại trong lòng bàn tay của anh ta.
“Em còn muốn nhiều hơn nữa.”
Cô ta cố nén mũi chua xót nói: “Được, muốn bao nhiêu anh trai đều sẽ bắt về cho em.”
“Chỉ tiếc, tuổi thọ đom đóm quá ngắn, sâu mùa hè không thể sống đến mùa đông, chúng nó vĩnh viễn không biết mùa đông có tuyết trắng xinh đẹp cỡ nào. Cuộc sống như là phù du.”
“Chúng nó không thể nhìn thấy, chúng ta lại có thể nhìn thấy. Anh… rời khỏi em, em sẽ chăm sóc tốt cho chính mình chứ?”
Kỷ Nguyệt Trâm ngước mắt, ánh mắt ướt át, lông mi treo giọt nước mắt trong suốt.
Anh ta đang bắt đom đóm, đưa lưng về phía cô ta nghe được lời này, khóe miệng gợi lên nụ cười cô đơn.
Trong khoảnh khắc thoáng qua anh ta đảo mắt nở nụ cười rạng rỡ, giấu đi nối buồn nằm sâu trong tim.
“Đương nhiên, cuộc đời anh đào hoa, khẳng định sẽ có cô gái yêu anh chết đi sống lại. Các cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho anh, em không cần phải lo lắng.
“Được, vậy là tốt rồi…”
“Chỉ là không có anh trai ở bên cạnh em, bớt xấu tính lại, biết không?”
“Đã biết, anh trai.”
Bọn họ bắt được vô số đom đóm, lêu trại giống như ban ngày.