Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2930




Chương 2930

“Vậy thì hãy mang cho tôi một cái mới tỉnh.”

Cô ta nói một cách tức giận, sau khi trả tiền nhanh chóng bỏ đi.

Thật là tức chết đi mà.

Trước kia sao có thể nhìn người kém như vậy.

Cô ta rời khỏi tiểu khu, chuẩn bị sang đường, không ngờ có một chiếc xe máy đột ngột chạy qua trước mặt cô ta.

Cô ta sợ đến mức đầu óc chìm xuống, đầu óc trống rỗng, cơ thể cứng đờ không thể phản ứng kịp.

Đúng lúc này, một cơ thể cường tráng mạnh mãấ lao tới, nhanh chóng đẩy cô ta ra.

Chiếc xe máy va chạm vào người đó.

Chủ xe lăn ra đất, một người bị đè dưới gầm xe, bánh xe vấn quay.

Nhanh chóng, rất nhiều người đã vây lại.

Khi chiếc xe máy được nhấc lên, William nhéo bả vai, cảm giác nửa cánh tay phải sắp bị phế.

Máu… theo cánh tay chảy xuống, không lâu sau đó mặt đất đây máu.

“Gọi 115.”

“113, nhanh gọi cảnh sát.”

“Anh đừng đi, phải tới đồn cảnh sát.”

Có người bắt được hung thủ, nhưng… người bị thương lại gạt đám đông sang một bên.

“Anh bị thương. Anh phải đến bệnh viện anh còn muốn đến… đồn cảnh sát.”

Ngay lập tức Kỷ Nguyệt Trâm lao đến, ngăn anh ta lại, không cho anh ta rời đi.

MP L0 Anh ta lạnh lùng măng, trong mắt không có một chút tình người.

Cô ta thấy vậy, trái tim như bị một tiếng sét lớn đánh vào, cả cơ thể cô ta †ê dại.

Cô ta không biết tại sao William lại cố gắng cứu mình như vậy.

Nếu anh ta thật sự vẫn còn lưu luyến mình, vậy sự thờ ơ chán ghét bây giờ là như thế nào?

“Đừng nói với Kỷ Thiên Minh, cô đã gặp tôi, tôi đã thỏa thuận với anh ta. Tôi thực sự không muốn gặp lại cô, cô tránh xa tôi ra được không.”

Anh ta hất tay cô ta ra một cách thô bạo và nhanh chóng rời đi.

Máu vẫn rơi từng giọt, dáng người vẫn cao lớn, dũng mãnh, nhưng… có chút cô đơn chiếc bóng, trông hiu quạnh, lẻ loi.

Kỷ Nguyệt Trâm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn anh ta rời đi.

William nhanh chóng biến mất ở đầu đường, sau đó đến một mình bệnh viện.

Xương bị gấy và các mô da, thịt bị tổn thương nghiêm trọng.

Ngón tay… cũng bị gãy ở vài chỗ.

“Nhóc con, vết thương của cậu quá nghiêm trọng. Tay phải dùng để hoạt động chính. Không biết có thể chữa khỏi cho cậu hay không. Tôi… tôi không nắm chắc, để tôi đi gọi bác sĩ giỏi hơn đến giúp.”

“Ông làm gì cũng được, chữa được thì chữa, không chữa được thì tôi chịu”.

Anh ta nhàn nhạt nói.