Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2925




Chương 2925

“Đây, vừa rồi là vì tìm cái này, giờ đã tìm được rồi, có lẽ là do quá tập trung tìm, nên không có nghe thấy giọng nói của cậu. Lâu vậy, Kỷ Thiên Minh còn chưa trở về sao? Tại sao đi lâu như vậy, tớ vẫn đang đợi anh ấy thanh toán hóa đơn.”

Cô ta nhón chân nhìn xung quanh, muốn xem Kỷ Thiên Minh đang ở đâu.

Liền thấy bóng dáng của Kỷ Thiên Minh, lập tức lướt qua hàng váy đi tới.

Hứa Trúc Linh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc này, Cố Thành Trung bước tới nắm lấy tay và cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Được rồi, người ở đây thì tốt rồi, đừng tự tạo áp lực cho mình nhiều như vậy.”

“Cô ấy… thật sự không có rời đi sao? Em đi xem thiết bị giám sát, tại sao em không nhìn thấy, cảm giác như thể… gặp ma vậy?”

“Không cần, người ở đây là được rồi.”

Cố Thành Trung ngăn cản, từ đầu tới đuôi, lòng anh vẫn như gương sáng.

Kỷ Thiên Minh nhìn Kỷ Nguyệt Trâm đang mặc váy chạy về phía mình, sự u ám trong lòng đều trở thành hư không, cảm thấy tất cả công sức của mình đều đáng giá.

“Trông đẹp không?” Cô ta xoay tròn trước mặt anh ta với nụ cười ngọt ngào trên môi.

“Đẹp, em mặc gì cũng đẹp.”

“Gái này đi. Em không cẩn thận làm rơi viên kim cương. Anh đi thanh toán đi, yêu cầu nhân viên đính lại một chút.”

“Không cần để ý đến nó. Chỉ cần chọn một cái em thích. Dù gì cả đời cũng chỉ kết hôn có một lần.”

“Không, chính là cái này, em cảm thấy đẹp.”

“Được, nếu em cảm thấy đẹp, vậy thì chúng ta sẽ mua nó.”

Kỷ Thiên Minh đi thanh toán, cô ta định đi thay ra, nhưng anh ta đã ngăn lại.

Anh ta nắm tay cô ta bước ra khỏi cửa hàng, nơi mọi người đang qua lại mua sắm.

Chỉ thấy, anh ta ở trước mặt bao nhiêu người, quỳ một gối xuống, trong tay là một hộp nhãn.

Anh ta từ từ mở ra, bên trong là một chiếc nhân kim cương ba gram.

“Kỷ Nguyệt Trâm, hãy lấy anh nhé.”

Kỷ Nguyệt Trâm sững sờ, hoàn toàn không ngờ Kỷ Thiên Minh lại quỳ xuống cầu hôn cô ta giữa đám đông.

Cô ta vẫn mặc váy cưới, thân thờ nhìn người đàn ông trước mặt cùng chiếc nhẫn kim cương chói lọi.

Chẳng mấy chốc, họ đã bị mọi người vây quanh, tất cả đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ.

“Trời ơi, hạnh phúc quá?”

“Đồng ý đi, đồng ý đi.”

Cuối cùng, cả đám người đồng thanh hô, muốn cô ta gật đầu đồng ý.

Lúc này cô ta mới tỉnh táo lại, đôi mắt dần trở nên sáng rõ hơn.

Cô ta đã nghĩ rằng, khoảnh khắc này chính là khoảnh khắc cảm động rơi nước mắt.

Nhưng… cảm động thì cảm động, nhưng lại không có bất kỳ rung động nào khiến cô ta rơi lệ, không khóc vì hạnh phúc.

Cô ta đỏ mặt, bởi vì cô ta ngại ngùng, cảm thấy việc để nhiều người nhìn thấy như vậy là không tốt.