Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2896




Chương 2896

Cô ta chưa từng trải qua, lại thêm nhìn Kỷ Thiên Minh đã quen, cô ta cảm thấy tình cảm rất tùy ý, cho nên chưa từng đối mặt.

Khi William tỏ tình với cô ta, cô ta rất sợ, không biết nên đối mặt thế nào, theo bản năng muốn chạy trốn.

Khi ở trên Đảo Sương Mù, cô ta rất hy vọng William không cần đến cứu mình, nhưng trong lòng cô ta lại hiểu rõ.

Anh ta sẽ tới, chắc chắn sẽ tới, anh †a sẽ không bỏ lại mình không quan tâm đến.

Khi nhìn thấy anh ta, toàn thân là vết thương, bản thân lại không thể làm gì, cô ta hận không thể lập tức quỳ xuống cầu xin, để Kagle không làm tổn thương anh ta.

Nhìn anh ta chịu từng nhát dao đâm, trong lòng thực sự rất đau.

Không giống như bạn bè, dường như… càng khó chịu càng đau khổ hơn rất nhiều, dường như cô ta cũng có thể cảm nhận được nỗi đau, hận không thể thay anh ta chịu đau.

Từ nhỏ tới lớn, cô chỉ quan tâm Kỷ Thiên Minh, lúc nhỏ Kỷ Thiên Minh bị người đánh, cô ta cũng từng như vậy, sau đó cũng không xuất hiện cảm giác ấy nữa.

Cho đến khi William bị thương, cô ta mới lờ mờ nhận ra.

Dường như cô ta đã thích anh ta mà không hề hay biết, nhìn thấy anh ta bị thương sẽ rất buồn, tiếp xúc thân mật với anh sẽ không gạt bỏ, không muốn khiến anh ta rơi vào nguy hiểm, hy vọng anh ta được bình an, mọi chuyện đều tốt đẹp.

Cô ta tới đây, là muốn hỏi rõ ràng…

“Rất tốt, tôi và cô… vốn dĩ không nên quen nhau, người như tôi, không nên có một nửa kia.”

“Vậy sao? Anh không định chấp nhận sự thay đổi sao? Vẫn nhớ lá bài cuối cùng của anh chứ? Tôi đã xem, hai nơi đó, người anh nhìn thấy là ai, anh nói cho tôi được chứ?”

“Chẳng lẽ người trong mắt anh nhìn thấy không phải tôi sao? Chẳng lẽ anh không rõ ràng lời tôi dự đoán sao? Rõ ràng khi bắt đầu là anh tỏ tình, tại sao anh lại từ bỏ trước? Tôi không phải đã trả lời sao?”

“Tại sao… chuyện gì cũng để anh làm, vậy tôi phải làm sao? Tôi hồ đồ như vậy, chuyện gì cũng không biết, tôi nên làm thế nào?”

William đã chạm đến nước mắt của cô ta, từng hạt như trân châu rơi xuống.

Anh ta nhìn thấy cô ta khóc, không chịu được, trái tim đều như bị thắt lại dữ dội.

Anh ta siết chặt năm đấm, hận không thể lập tức chạy đến, ôm chặt cô †a vào trong lòng.

Anh ta còn nghĩ cô nhóc này sẽ không hiểu ra, vĩnh viễn sẽ không biết cô ta mới là số phận đã dành trước cho anh ta.

Nhưng… cuối cùng cũng không thể thắng được anh ta đi ngược lại số phận.

Không phải tất cả mọi người đều sẽ đi theo số phận.

“Tôi nói rồi, cô mang đến cho tôi quá nhiều phiền phức.”

Anh ta nhãn tâm quay lưng lại, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đó.

“Rốt cuộc là tôi mang đến cho anh phiền phức, hay là… anh sợ liên lụy tôi.

Anh hãy nhìn tôi, có giỏi thì nhìn vào mắt tôi rồi nói.”

“Nói… nói rằng anh không hề thích tôi, tôi chính là một sự phiền toái, mỗi một phút mỗi một giây anh ở bên tôi đều cảm thấy không vui. Anh chán ghét tôi, rất chán ghét tôi.”