Chương 2885
“Chị Charlotte, không phải là không cho anh làm anh ta bị thương sao?”
“Đấy là nếu anh ta không động đến anh.”
William nói từng chữ một. Hôm đó, Charlotte ngã vào trong lòng anh ta, dùng hết chút sức lực cuối cùng, bám chặt lấy tay anh ta, run rẩy khó khăn thốt ra những lời cuối cùng…
“Nếu như, anh ta làm thương tổn…
tổn thương đến người anh trai mà em yêu thương nhất. Vậy thì… giết anh ta đi, anh ta đáng chết.”
Cuối cùng, Charlotte vẫn bảo vệ anh ta.
Rõ ràng là cô ấy chết để đỡ súng cho anh trai, nhưng bản thân chưa bao giờ oán hận.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy chưa bao giờ ghét bản thân mình.
Anh ta lần đầu tiên làm anh trai và cô ấy lần đầu tiên là em gái, cô ấy đã làm rất tốt, nhưng còn anh ta thì… quá tỆ.
Khi anh ta quay lại, Neil đã đợi sẵn.
“Vui không? Một kẻ xấu xa như vậy bị trừng phạt không phải là rất vui sao?”
“Cảm ơn.”
“Từ khi cậu dùng súng, có phải ý cậu là đồng ý quay lại tiếp tục chỉ đạo quân sự cho tôi không?”
“Tôi không đáp ứng trò chơi của cậu. Tất thảy đều là cậu tự mình nói.”
“Cậu chơi tôi sao?”
Ngay lập tức Neil tức giận, không khách khí rút súng ra chĩa vào anh ta.
Jenny nhìn thấy thế, thậm chí không cần suy nghĩ gì cả, cô ấy đứng che trước William.
“Anh William, đi mau, anh trai em muốn giết anh.”
“Em là em gái anh hay em gái cậu ta?
Neil rất tức giận, anh ấy hết mực chiều chuộng .Jenny, nhưng không nghĩ là cô ấy lại đi bảo vệ người ngoài.
Mắt Jenny đỏ hoe.
Nếu… anh William chĩa súng vào anh, em cũng sẽ bảo vệ anh.”
“Jenny… anh không muốn làm em bị thương, tất cả đều là anh em, đều là anh em tốt của anh.”
Neil căn răng oán hận khi nghe được những lời này, không thể nổ súng trước mặt đứa trẻ.
“William, tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng. Tốt hơn cậu nên suy nghĩ rõ ràng và trả lời cho tôi, đừng để .Jenny bảo vệ cậu như thế này.”
Neil tức giận thu súng lại.
“Tôi còn có một con đường khác, không biết cậu có đi không.”
“Đường nào?”
“Để ,Jenny trở về.”
“Em trờ về? Nhưng trở vê đâu?” đầu óc Jenny mơ hồ.
Ngay lập tức Neil hiểu, ánh mắt u ám nhìn anh ta.
Người trong bộ tộc của họ có tín ngưỡng và văn hóa riêng nên họ không hòa hợp được với nhau.
Nếu không phải bất đắc dĩ, bọn họ đã không đến Đảo Sương Mù.