Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 287




Chương 287

Mỗi một bước Hứa Trúc Linh đi, cô đều làm đến nơi đến chốn, anh với nhà họ Ngôn đã cho cô sân khấu và cơ hội. Cô không có đắc ý, cũng không tiêu xài phung phí, mà là nắm chắc, lấy đó làm bàn đạp, nỗ lực tiến lên.

Anh thật sự đã chọn được cô vợ tốt, nhưng đồng thời cũng làm anh rất buồn và đau lòng.

Nếu như, anh không phải Cố Thành Trung, thế thì có phải cô sống sẽ nhẹ nhõm hơn một chút không.

“Cô bé ngốc, muôn người nhìn vào cũng không phải là tốt, áp lực sẽ rất lớn, anh thật sự sợ em chịu không nổi.”

“Từ sau khi ở bên anh, khả năng chịu áp lực của em thay đổi rõ rệt nhiều rồi. Lúc trước là trái tim thủy tinh, bây giờ là trái tim sắt đá!”

“Sao em không oán trách anh? Những người bạn gái khác không phải họ đều tìm bạn trai của mình khóc lóc chỉ trích sao?”

“Oán trách cái gì? Đây là cơ hội hiếm có, mẹ nuôi tín nhiệm em, khích lệ em, em cảm thấy bản thân mình có thể làm được. Mỗi ngày anh đều làm việc mệt như vậy, còn phải dỗ em, có phải không công bằng với em quá rồi không?” “Anh cho em ôm một cái, làm cái đệm thịt một lát là được rồi.”

Hứa Trúc Linh nói với vẻ đầy mãn nguyện, giọng nói khúc cuối càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng, cô chịu không nổi nữa, trực tiếp dựa vào lòng mà ngủ thiếp đi.

Cố Thành Trung khẽ thở dài, rồi đưa cô về phòng.

Anh đi ra ban công, muốn tìm một người trò chuyện, cuối cùng anh gọi điện cho Ôn Thanh Hoàn.

Bên nước Anh bây giờ đang lúc chập tối, Ôn Thanh Hoàn pha một ly cà phê, đang từ từ thưởng thức.

“Sao lại nhớ đến gọi điện thoại cho tôi rồi, gặp chuyện gì rồi sao?”

“Tôi muốn hỏi chị thử, kết hôn với tôi, thật sự áp lực lớn đến vậy sao?”

“Sao thế?”

Cố Thành Trung nói hết một lượt chuyện gần đây của Hứa Trúc Linh cho Ôn Thanh Hoàn nghe.

“Thấy cô ấy như vậy tôi rất đau lòng, vốn dĩ tôi phải che chở cô ấy cả đời không phải lo lắng, nhưng hôm nay tôi lại đem đến nguy hiểm, cũng mang lại rắc rối cho cô ấy.”

“Cậu hối hận rồi?”

“…”

Cố Thành Trung chìm vào trầm tĩnh.

“Nếu như cậu hối hận rồi, thế thì tôi khuyên cậu buông tay sớm chút, cậu do dự không quyết, còn không đáng để cô ấy như vậy.”

“Tôi không hối hận, tôi sợ cô ấy hối hận.”

“Đàn ông mà, đúng là ngu xuẩn, cứ luôn đoán mò tấm lòng của phụ nữ, cho dù là tấm lòng của người phụ nữ đã biểu hiện rõ như vậy rồi. Mấy người cứ thích làm mấy chuyện từ làm phiền mình, đúng là không bớt lo được. Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Hứa Trúc Linh, làm tôi nhớ đến anh hai của cậu. Lúc đó mấy người ở London bình thường không có gì lạ, tôi muốn gả cho anh ấy thì khó khăn biết bao.”

“Cho nên anh hai cậu đã liều mạng phấn đấu, muốn làm nên sự nghiệp, để danh chính ngôn thuận mà cưới tôi, chứ không phải dựa vào hư danh nhà họ Cố. Thật ra điểm xuất phát của họ đều giống nhau, đều mong mình trở nên xuất sắc, không cần phải ở bên cạnh cậu trong tư thế ngửa mặt trông lên, mà là kề vai nhìn thẳng, đứng với cậu trên cùng một độ cao.”

“Cho nên tôi hiểu cô ấy, nếu như cô ấy không yêu cậu, thì không thể nào mà liều mạng như thế. Những thứ mà bây giờ của cô ấy phấn đấu, đều là những thứ trước đây cô ấy chưa từng tiếp xúc, đồng nghĩa với việc bắt đầu từ con số không. Không có thiên phú, chỉ có thể thật thà chăm chỉ làm việc, đây là điều đàng quý.”

“Cho nên lúc đầu tôi chọn anh hai cậu, bởi vì tôi biết anh hai cậu yêu tôi, yêu rất sâu đậm, cho nên tôi muốn gả cho anh ấy. Đợi cô ấy hai mươi tuổi, nhất định cậu phải cưới cô ấy về, đừng để lại hối tiếc giống tôi. Con cũng đã có rồi, nhưng lại không thể trở thành con dâu nhà họ Cố, mặc áo cưới một lần vì anh ấy.”

“Xin lỗi, do tôi làm chị nhớ lại quá khứ.” “Không sao, cậu không nhắc thì ngày nào tôi cũng nhớ đến anh ấy.”

Ôn Thanh Hoàn lau nước mắt, thở dài một hơi.

“Chị nói đúng, cô ấy đã nỗ lực như vậy, tôi phải trở nên tốt hơn mới được. Tôi sẽ yêu cô ấy, cũng sẽ nhanh chóng cưới cô ấy về, để cô ấy sớm trở thành vợ của tôi.”

“Nếu anh hai cậu biết, nhất định anh ấy sẽ rất vui.”

“Thanh Hoàn, tôi còn phải nói với chị một chuyện, Cố Cố có thể quay về rồi, thời cơ đã chín muồi, tôi phải ra tay rồi.”

“Được, tôi sẽ cho người đưa con bé qua, tôi thì không đi Đà Nẵng… có mộ chôn quần áo và di vật của anh ấy, tôi không muốn đi cúng bái, nếu như ngay cả tôi cũng tin anh ấy chết rồi, thế thì anh ấy thật sự không quay về nữa.”

“Được, tôi hiểu.”

Cố Thành Trung cúp điện thoại, đôi mắt xa xăm.

Anh phải ra tay rồi.

Trời ở Đà Nẵng này, sớm muộn cũng sẽ thay đổi.

Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh tan học thì chạy thẳng đến phim trường.

Thẩm Thanh đã đợi ở đó từ lâu rồi, Ngôn Minh Phúc ở đằng sau bưng trà rót nước, chưa từng nhờ người khác làm thay.

Những nhân viên làm việc còn lại rõ ràng đã rất quen thuộc rồi.

Thẩm Thanh giới thiệu quản lý của mình là Cung Tuyền, trước mắt tạm thời xử lý công việc cho cô.

Cho dù là làm người đại diện cho nhà mình, thì cũng phải tính rõ phí làm người đại diện.

Lúc cô nhìn thấy nhiều con số không trong bản hợp đồng dịch vụ đó, thì đưa ngón tay ra đếm rất nhiều lần.

“Ba… ba mươi tỷ?”

“Chê ít? Để mẹ bảo Ngôn Minh Phúc thêm cho con.”

Thẩm Thanh đang định gọi người thì lại Hứa Trúc Linh nắm chặt tay lại, ngăn cản nói: “Không… Không ạ, đã rất nhiều rồi. Con vẫn chưa kiếm được số tiền lớn như thế này bao giờ, con chưa phản ứng kịp…”

“Nhìn cái tiền đồ của con kìa, chút tiền này đã dọa con rồi?”

Thẩm Thanh cười không hài lòng.

Thẩm Thanh gọi một người đến, giới thiệu: “Chắc con không lạ gì với cậu ta nhỉ? Viên Mặc Hàn.”

“Không… Không lạ!”

Trời, ngôi sao hot boy học đường tiếng tăm lẫy lừng đó! Tốt nghiệp tại học viện điện ảnh Đà Nẵng, vai nam trẻ được yêu thích nhất ngày này, con đường sự nghiệp rất thuận lợi.

Có nhan sắc có kĩ năng diễn xuất, cho dù là vai diễn ánh nắng thanh xuân, hay là vai diễn trầm lắng ác độc, anh ta đều có thể điều khiển nhẹ nhàng.

Mà anh ta thì trẻ tuổi, năm nay mới hai mươi lăm tuổi.

Ôi trời ơi!

Cô theo dõi một bộ phim tươi mát do Viên Mặc Hàn đóng chính, trong đó anh ra còn lộ một cơ bụng, không biết đã làm mê hoặc bao nhiêu người.

“Tôi có xem qua phim mà anh đóng, rất thích tác phẩm của anh. Bạn cùng phòng của tôi cũng rất thích anh, tôi có thể xin vài tấm hình có chữ ký của anh không?”

“Đương nhiên rồi.”

Viên Mặc Hàn cười nói, mắt của anh ta rất đẹp, có ánh sáng hổ phách, vô cùng hấp dẫn người khác.

Khóe môi anh ta cong lên một độ cong, lộ ra nụ cười dịu dàng.

Trợ lý cầm bưu thiếp đến, anh ta ký nhiều tấm đưa cho cô.

Hứa Trúc Linh vội vàng cầm lấy, cẩn thận bỏ vào trong túi.

Tiếp theo là chụp hình.

Chụp hình chia ra hai phần, một phần là chụp hình mặt phẳng.

Đến lúc nước hoa mới tung ra thì sẽ đi đôi với phát hành tạp chí, ảnh sẽ làm ảnh bìa tạp chí.

Phần thứ hai là bài quảng cáo ngắn, dùng để tuyên truyền trên các phương tiện truyên thông lớn.

Mỗi tối cô tan học xong thì chụp mặt phẳng, đợi cuối tuần có thời gian rồi đi các địa điểm lấy cảnh.

Hứa Trúc Linh dù sao cũng là người mới, suốt đường đều rất căng thẳng.

Tẩng Tài Nhiều lần đổ mồ hôi làm nhòe lớp trang điểm, vẫn cần phải dặm phấn.

Cung Tuyền với Thẩm Thanh luôn an ủi cô đừng có căng thẳng, cứ xem như chơi ở nhà.

Hứa Trúc Linh không ngừng hít thở sâu, đi theo cảm giác mà Thẩm Thanh dẫn dắt.

Cô quả thực không đủ thông minh, nhưng lại rất nỗ lực: Ngày đầu tiên chụp hình, cơ bản không chụp được cái gì ra hồn, bởi vì biểu cảm tâm tình của Hứa Trúc Linh không có cách nào đúng lúc được.

Cô có thể nhìn ra được nhân viên làm việc rất bận, thất vọng hết lần này đến lần khác.

Cô cũng sợ Viên Mặc Hàn không có kiên nhẫn, nhưng không ngờ Viên Mặc Hàn luôn giữ nụ cười, thậm chí còn khích lệ cô, bảo cô đừng căng thẳng quá, sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi.

Hứa Trúc Linh cảm kích nhìn anh ta một cái, có sự chắc chắn và khích lệ của anh ta, cô cũng tự tin hơn nhiều rồi.

Chụp hình đến hơn mười rưỡi kết thúc, không có một tấm hình nào hài lòng cả.

Cô đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng lại không dám lười biếng.

Cô xuống lầu mua đồ uống đem lên. Thẩm Thanh lúc nãy còn đang tìm cô, thấy cô quay lại, trong tay thì ôm chai bình, bà ấy nói: “Con không cần phải như vậy, bây giờ bọn họ phục vụ cho con.”