Chương 2799
Trên khay có hai bát súp, một phần là của bác sỹ, phần còn lại là của William.
“Cô và William cứ từ từ ăn đi. Trong bếp còn không, tôi ăn trong nồi cũng được.”
“Nhưng… trong nồi chỉ còn lại cặn, vốn tôi để lại…”
“Không sao đâu, cậu ấy thích ăn cặn gặm xương.”
Khi David chưa kịp nói gì, William đã nói hộ anh ta.
Trong lòng David không thể không cảm thấy khổ sở, nhưng vấn phải giả vờ cười, gật đầu nói: “Ừ… tôi thích gặm xương ăn cặn, cô vào đi, tôi muốn đi ăn”
Sau khi bước vào, Kỷ Nguyệt Trâm đặt bát súp lên đầu giường.
“Bên trong có cẩu kỷ, táo đỏ và nhân sâm Hoa Kỳ, có tác dụng bổ huyết, dưỡng khí anh nếm thử xem.”
“Tay tôi hình như bị gấy xương rồi không nhấc lên được, làm phiền cô giúp tôi vậy.’ “Tay? Khi nấy anh bóp cổ tay tôi, rất có lực mà.”
“Tay phải thì tốt, nhưng tay trái thì không được. Ăn bằng một tay thì không tiện vân phải làm phiền cô.”
William giả bộ nghiêm túc nói hươu nói vượn, nói dối không chớp mắt.
Kỷ Nguyệt Trâm không nghi ngờ, căn bản không nghĩ tới anh ta như vậy mà lừa mình.
Cô ta đưa súp lên thổi cẩn thận đưa tới miệng anh.
Sau khi nhìn anh ta nuốt xuống, cô ta mới yên tâm nói: “Thế nào? Mùi vị ổn chứ? Có nhạt quá không? Tôi cho muối vào.
“Ngon.”
“Vậy thì tốt. Anh chảy nhiều máu như vậy nên ăn nhiều chút. “
Cô ta nghiêm túc nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tâm trạng cô lập tức trở nên phức tạp.
Cô ta bắt đầu lo lắng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh nói xem… lần này anh gặp xui xẻo có phải là do tôi khắc anh hay không?”
“Tại sao lại như vậy? Những người ở cạnh tôi đều có kết cục không tốt. Tôi luôn cảm thấy mạng anh đủ lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra…”
Cô ta mím môi không nói được nữa, chóp mũi chua xót, cô ta thật sự muốn khóc.
William nhìn thấy đôi mắt cô ta mờ đi, giống như ngọc trai phủ đầy bụi, lòng dạ hung ác bỗng nhiên mềm nhữn.
Anh ta không nhịn được giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta rồi nói: ‘Cho dù không có cô, bọn họ cũng sẽ tìm tới, không liên quan gì tới cô.”
“Thật không? Khoan đã, tay trái của Inhh Kỷ Nguyệt Trâm nhìn chằm chằm vào tay trái của anh ta, sững người một lúc rồi hiểu ra.
Tay trái của anh ta không hề bị thương.
Lúc này William cũng có chút xấu hổ, anh ta đã quên mất chuyện này.
“Gái này…
Anh ta đang muốn tìm lý do để giải thích, tuy nhiên cô ta lại mở miệng trước: “Anh cũng lười quá đi. Giả vờ bị thương ở tay trái để không tự ăn.”
Lần này William thực sự không biết phải nói gì, cấu trúc bộ não của cô ta là gì, mạch não như tại sao lại kỳ lạ đến vậy.