Chương 2797
Đôi mắt anh ta đầy hung dữ, mang theo sự đề phòng.
Niếo 1O Cô ta khó khăn kêu lên, Wiliam dần dần tỉnh táo lại, buông lỏng tay ra rồi thở dốc. ` “Tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh.”
“Không cần, tôi có bác sĩ riêng… khụ khụ…”
Anh ta ho ra hai ngụm máu, có thể thấy vết thương không nhẹ.
Vết thương ở ngực và bụng như bị dao đâm, máu đã ngừng chảy, hình thành một lớp vảy dày, ghê rợn.
“Anh đang ở nhà… sao lại xảy ra chuyện? Có phải kẻ thù tìm đến hay không?”
“Cô thật thông minh.”
William nhàn nhạt nói, vì mất máu quá nhiều nên giọng nói trở nên yếu ớt.
“Ai… ai hại anh?”
“Những người trong tổ chức trước đây, tôi ghét bị phản bội, bây giờ tôi cũng phản bội người khác. Khụ khụ, tôi cũng được coi là nhân vật cấp cao, biết nhiều bí mật, bọn họ không yên tâm vì vậy muốn giết người diệt khẩu. Khụ khụ… tuy nhiên may mắn ngôi nhà được cài chuông báo tự động, chó nhà hàng xóm lại liên tục sủa nên họ đã vội vàng rời đi…”
“Vậy anh… vậy anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“Tôi đã gọi cho cô sao?”
William cau mày lại.
Khi hôn mê, anh ta hoàn toàn không biết gì.
Chẳng lẽ… vào lúc đó, người anh muốn gặp nhất chính là Kỷ Nguyệt Trâm?
Kỷ Nguyệt Trâm lấy điện thoại di động ra cho anh ta xem nhật ký cuộc gọi.
William nhìn vào điện thoại, quả thực anh ta đã bấm máy, trên màn hình vẫn còn vết máu.
Hóa ra… khi ở ranh giới sinh tử, anh lại nhớ đến Kỷ Nguyệt Trâm.
“Có lẽ… tôi bấm nhầm.”
Cổ họng anh ta cứng lại, giả vờ thản nhiên nói.
Cô ta cũng không quan tâm, chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi.
May mắn thay, cô ta đã chạy đến.
Kỷ Nguyệt Trâm dìu anh ta lên giường, trước khi bác sỹ đến thì đã xử lý vết thương ngoài da cho anh ta.
Gô ta thành thạo xử lý vết thương giống như trước đây đã làm qua thường xuyên.
“Đừng nhìn tôi, trước đây Kỷ Thiên Minh cũng thường bị thương, những vết thương nhỏ thường do tôi xử lý nên lâu dần đã học được một chút.”
“Nhưng tôi cũng chỉ biết sơ qua thôi, chủ yếu vẫn là anh phải yêu quý bản thân mình một chút. Nếu anh không muốn sống nữa, thần tiên cũng không thể cứu được. “
Cô ta bất lực nói.
“Cô có nghe qua một số thầy bói ở Malton bị mất tích không?”
“Nghe rồi, tôi sợ người khác tìm đến trước cửa, lúc nãy chạy ra ngoài cũng rất sợ”
“Nếu đã sợ như vậy, tại sao còn chạy tới đây? Không sợ nửa đường gặp chuyện sao? “
William nhướng mày hỏi, biết cô ta sợ hãi nhưng vẫn chạy đến, trong lòng anh ta chợt thấy ấm áp, vết thương dường như cũng không đau lắm.
“Sợ, nhưng ai bảo anh là bạn của tôi.