Chương 2792
Vừa lên xe, nụ cười trên khóe miệng dần dần cứng lại, thậm chí còn có chút lạnh lùng.
Anh ta không ra ngoài làm việc, mà đến chỗ ở của William.
William hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh ta.
“Tôi đoán, anh không phải tới tìm tôi uống trà, nên chén trà này bỏ đi.”
William cũng lười pha trà, trực tiếp mở cửa nói thẳng.
“Kỷ Nguyệt Trâm là em gái tôi.”
“Tôi biết.”
“Tôi hy vọng anh có thể cách xa con bé một chút, đừng chọc vào em gái tôi, nếu không, đừng trách tôi không nể mặt anh.”
#0277 Miệng anh ta nâng lên, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Tôi rất muốn biết, anh sẽ không nể mặt tôi như thế nào. Nhiều năm rồi tôi không nghe thấy những lời uy hiếp như vậy.”
Kỷ Thiên Minh vừa nghe xong, hung hăng trừng mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lấo đáng sợ.
“Anh, chắc chắn muốn thử sao?”
Mấy chữ này, gần như bị nhả ra từ kẽ răng, vô cùng lạnh lão. William không thể không nhìn thẳng. Anh ta không hiểu tại sao Kỷ Thiên Minh lại có thái độ thù địch với anh tạ như vậy.
“Tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy.”
“Tôi không quan tâm đến điều này, hy vọng anh tránh xa em gái tôi. Cô ấy là một cô gái tốt, tôi không muốn ai đến quấy rầy cuộc sống em gái tôi, đặc biệt là những người không liên quan.”
Kỷ Thiên Minh lạnh lùng nói.
Khi William nghe thấy điều này, anh †a nhíu mày.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu được sự thù địch của Kỷ Thiên Minh từ đâu mà ra.
Từ khi vào nhà, cách nói chuyện của anh ta giống như… đang ghen.
Giống như một con gà mái đang canh giữ con của mình, không cho ai đến gần, đặc biệt là người khác giới.
Theo như ta anh biết, bọn họ không phải là anh em cùng cha khác mẹ sao?
“Anh lấy tư cách gì ngăn cản tôi?”
“Anh trai của Kỷ Nguyệt Trâm.”
“Chưa đủ, em gái không phải của anh, cô ấy có suy nghĩ và cuộc sống riêng, cô ấy cũng nên tìm một người để kết hôn, thay vì cô độc cả đời cùng anh.”
“Ở bên tôi có gì không tốt? Kể từ khi sinh ra cô ấy luôn ở bên tôi. Suốt ngần ấy năm chúng tôi đều nương tựa vào nhau sống. Cho nên, tôi không hy vọng người khác tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.”
“Anh… anh không phải thích Kỷ Nguyệt Trâm rồi chứ?”
Theo bản năng Wiliam thăm dò anh †a, nói xong chính bản thân cũng cảm thấy có chút vô lý.
Dù sao anh cũng là anh trai, đối với Charlotte cũng có tính sở hữu mạnh, nhưng anh vẫn rất vui khi thấy cô ấy tìm được người phù hợp và hạnh phúc.
Khi Charlotte kết hôn, anh ta thật sự cảm thấy mất mát, nhưng khi nghĩ rằng Kagle là người anh em tốt nhất của mình, đáng để nương tựa nên anh vẫn vui vẻ tác thành cho bọn họ.