Chương 2790
“Tôi… tôi không sao, anh có thể trở về ngủ tiếp đi.”
“Mà… nửa đêm lại vào phòng của cô, thật sự xin lỗi, tôi nghe thấy tiếng gọi của cô, cho rằng cô xảy ra chuyện gì nên vội vàng lấy chìa khóa mở cửa.”
Anh ta ho khan vài cái, che giấu sự xấu hổ lúc này.
Cô ta khóc không ra nước mắt: “Anh đừng nói nữa, có thể đi rồi, bái bai Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, trước khi rời đi anh ta còn đóng cửa phòng lại, lúc này trong lòng cô ta mới được xoa dịu một chút.
Đã sống hai mươi tư năm, trừ bỏ lúc nhỏ Kỷ Thiên Minh nhìn thấy cơ thể của cô ta, đến nay chưa có người đàn ông nào khác nhìn thấy.
Thật là tạo nghiệp.
Cô ta trở lại giường, hai má vẫn còn nóng hổi.
Cô ta lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, gặp phải loại chuyện này ai còn có thể ngủ cho được.
Ngày hôm sau, cô ta nhìn chằm chằm hai mắt gấu trúc của mình, bộ dáng ỉu xìu mệt mỏi.
Cô ta vừa xuống lầu, dưới lầu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.
“Sân bay đã gọi điện thoại cho tôi, vali của cô đã được tìm thấy. Cô có quen thuộc Malton không? Cần tôi gọi người đi cùng cô không?”
“Không cần, tôi đi tìm anh trai tôi, nên sẽ không ăn sáng nữa. Đợi lát nữa lấy được vali tôi sẽ chuyển ra ngoài, đến ở với Kỷ Thiên Minh. Dù sao… ở cùng anh có chút bất tiện.”
Bởi vì tối qua đã quá muộn, lại mất vali, rất nhiều đồ đạc đều ở trong đó, bất đắc dĩ mới ở lại đây.
Nếu như không xảy ra chuyện tối qua, nói không chừng cô còn không biết xấu hổ mà nán lại Nhưng bây giờ, làm sao còn mặt mũi tiếp tục ở đây?
William nghe thấy vậy, trong anh mắt thoáng qua một tia mất mát, nhưng cũng không từ chối.
Hai người ăn sáng, ai cũng không nói chuyện.
Cô hận không thể vùi đầu mình xuống hố, căn bản không dám nhìn vào mắt của William.
Sau khi anh đưa cô tới nơi ở tạm thời của Kỷ Thiên Minh thì cũng rời đi.
Kỷ Thiên Minh đang chuẩn bị ra ngoài, đụng phải Kỷ Nguyệt Trâm, nghi ngờ liếc nhìn chiếc xe đang đi về phía xa.
Không phải taxi, vậy làm thế nào con bé đến được đây.
“Anh.”
Cô ta nhìn thấy Kỷ Thiên Minh, hơi kích động, lập tức lao tới ôm chặt anh ta.
Cách đó không xa, William ở trong xe nhìn thấy rõ ràng qua gương chiếu hậu.
Đã rất lâu rồi anh ta không cảm nhận được cảm giác được ôm ấp.
Bởi vì, từ khi Charlotte qua đời, không còn ai ôm anh ta nữa.
“Em rất nhớ anh đó.”
Mặc dù ngày thường luôn cãi nhau, dáng vẻ ghét bỏ nhau, nhưng cô ta biết nếu một khoảng thời gian không gặp sẽ có cảm giác cực kỳ nhớ nhung.
Kỷ Nguyệt Trâm xoa má anh ta, kiễng chân lên bắt đầu làm nũng.
Kỷ Thiên Minh ôm chặt cô ta, khóe miệng dâng lên nụ cười dịu dàng: “Tại sao đột nhiên lại tới Malton vậy?”