Chương 2787
Nếu theo tính khí trước đây của mình, chắc chắn anh ta sẽ nhào vô đánh người chứ không nói thêm một lời dư thừa nào.
Nhưng kể từ khi hoàn lương, tính khí của anh ta đã giảm đi rất nhiều.
Cô ta thè lưỡi, bất lực ngồi bên cạnh anh ta.
Rất nhanh sau đó, hai người đã lên máy bay, họ ngồi ở khoang thương gia, thiết bị cô cùng xa hoa, con người cũng trở nên thoải mái.
Cô ta chưa bao giờ sống xa hoa như vậy nên rất thích thú.
Nhưng… cô nhận ra khuôn mặt của William có chút khó coi.
“Anh làm sao vậy?”
Từ lúc lên máy bay đến khi máy bay cất cảnh chẳng nói lời nào mà cứ uống nước.
“Chỉ là có hơi sợ độ cao”
“Anh thuộc binh chủng nào vậy? Sợ độ cao sao?”
“Sợ độ cao là một chuyện, nhưng vượt qua chúng hay không là một chuyện. Sau khi không làm lính nữa áp lực tâm lý cũng không lớn lắm. Suy cho cùng không phải giây phút nào cũng cận kề sinh tử như vậy. Trước đây khi có nhiệm vụ cần ngồi máy bay nhưng vì căng thẳng cao độ lại có thể vượt qua chướng ngại tâm lý. Bởi vì tôi biết tiếp theo là phải giải cứu nhiều người hơn nữa, nhất định không được gục ngã.”
Nhưng bây giờ… không quá áp lực như thế nữa.”
Anh ta nhẹ giọng nói:” Con người thật sự không thể quá buông thả.”
“Con người luôn phải lười biếng, cả đời đều vắt kiệt sức lực là vì cái gì đây?
Vì có thể sống thoải mái. Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, anh ấn gang bàn tay một lúc anh sẽ không cảm thấy tức ngực và khó thở nữa. Anh xem đám mây đó đi, giống như kẹo bông vậy, nhìn lại muốn ăn.”
Cô ta tự nhiên nhéo gan bàn tay anh †a, nhẹ nhàng ấn với lực vừa phải.
“Bây giờ đã khá hơn chưa?”
Cô ta quan tâm hỏi.
Vốn dĩ lúc đầu vẫn có chút khó chịu, nhưng khi bị cô nhào nặn như thế này, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng tan biến một chút, hầu như không còn sợ nữa.
Nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, quả thực giống như một viên kẹo bông gòn.
Cảm giác vừa thư thái vừa thoải mái.
“Nếu cả đời này không kết hôn thì sao?”
“Khi về già sẽ vào viện dưỡng lão cùng Kỷ Thiên Minh, sau đó chờ chết là được rồi.”
“Có hứng thú thay đổi một người bạn già hay không?”
Ma xui quỷ khiến thế nào đại não cũng chưa kịp suy xét những lời này anh ta đã bị buột miệng thốt ra.
Khi nói lời này, William cũng hơi sững sờ, sau đó anh ta nhanh chóng che mắt lại, tránh ánh mắt nghiên cứu của cô ta.
Không khí có chút lúng túng và hơi bế tắc.
“Đổi người? Ý của anh là sao?
Chẳng lẽ tôi còn đổi người khác được sao? Đừng đùa, nếu có thể gặp được, tôi nguyện ý nửa đời sau mỗi ngày đều làm việc công đức.”
Nếu không phải là bất đắc dĩ, ai lại muốn sống một mình?