Chương 2780
Dường như phải lấy rất nhiều dũng khí mới có thể nói ra.
“Tất nhiên là có.”
Cô ta nói không chút do dự: “Ra ngoài nhớ cẩn thận em chờ anh về.”
“Anh cũng nhớ em, Kỷ Nguyệt Trâm.”
“Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không? Hôm nay anh rất lạ.”
_ Từ nhỏ Kỷ Nguyệt Trâm đã thiếu thốn về tình cảm nên cô ta luôn nghĩ rằng tình cảm của cô ta một vài năm tới cũng sẽ không có gì thay đổi.
Dù gì thì bọn họ cũng cùng cha khác mẹ.
Anh ta đã chăm sóc cô ta từ khi cô †a còn nhỏ, bọn họ là những người thân thiết nhất trên thế giới, có cùng dòng máu chảy trong người.
“Không có chuyện gì, chỉ là anh hơi nhớ em thôi. Đoán chừng có người không tim không phổi, khẳng định sẽ không nhớ tới anh trai.’ “Dừng lại, em không có. Khi trở vê nhớ mang quà cho em, nếu không em nhất định sẽ đánh gấy chân chó của anh.
“Được rồi, khi giải quyết xong việc ở đây giúp sư mẫu, anh sẽ nghỉ việc, đưa em gái đi vòng quanh thế giới, ăn đồ cay.”
“Một lời đã định, tiêu tiền của anh, còn tiên của em phải tiết kiệm tiền để mua nhà.”
“Được, được rồi, đồ keo kiệt.”
“Được rồi, em cúp máy đây. Em còn chưa ăn cơm, em đi ăn đây.”
“Đi đi “
“Anh cũng phải ăn uống đây đủ, tạm biệt.”
Kỷ Nguyệt Trâm cúp điện thoại, Kỷ Thiên Minh không vội cúp máy, bên tai vẫn còn nghe thấy giọng nói lanh lẹ của cô †a.
Ánh mắt anh ta trở nên ôn nhu, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp, thật tốt khi có em gái.
Khoảng một giờ sau, Kỷ Nguyệt Trâm nhận được hồ sơ, trong đó có danh tính của tất cả các cô gái trên xe hôm nay.
Có hơn chục người chưa lập gia đình đang chờ được kết hôn, để tìm được người thích hợp thì cũng mất rất nhiều thời gian.
Cô ta muốn xem tướng mạo một chút, sau đó chọn một vài người thích hợp để William chọn.
Nhưng kỹ thuật chụp ảnh bây giờ, có tính năng tự làm đẹp, sau đó lại làm trắng da, hết mụn thì sao có thể thấy được mặt mộc chứ?
Cô ta đã xem hồ sơ suốt đêm.
Kỷ Thiên Minh dặn dò cấp dưới, tìm một số bức ảnh về cuộc sống gần đây của họ. ` Cô ta xem hình suốt một đêm, chỉ chọn được bốn người thích hợp.
Sáng sớm hôm sau, cô ta gọi cho William và nhờ anh ta đến lấy, nhân tiện mang cho cô ta một ít đồ ăn sáng.
William chạy đến đã nhìn thấy Kỷ Nguyệt Trâm với đôi mắt gấu trúc.
Cô ta nheo mắt suýt va vào tường, may mà anh ta đỡ kịp.
“Sao cô trở thành bộ dạng thế này?”
“Không phải là tìm vợ cho anh sao?
Nếu như anh lại không chọn được, vậy anh thật có lỗi với tôi, có biết không?”