Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2734




Chương 2734

A Lê từ cánh cửa địa ngục trở về, lại nhìn thấy khuôn mặt của Cung Xuyên Minh Âm, sợ tới toàn thân run lên.

“Anh… anh còn muốn thế nào? Anh không phải muốn tôi chết sao?”

Cô ôm chặt cổ, ánh mắt đầy cảnh giác.

“Quản cái miệng cô cho tốt, nếu không sớm muộn cũng là đường chết.”

Anh ta đứng dậy, xoay người rời đi.

A Lê không hiểu ý của anh ta. Anh ta không phải rất ghét thứ giả mạo như cô ta sao? Tại sao lại cứu sống cô ta?

Thực sự không thể tưởng tượng.

Đợi sau khi người đàn ông kia rời đỉ, cô ta vội vàng vào nhà tắm nhặt điện thoại, màn hình đã vỡ, nhưng vẫn còn có thể sử dụng.

Cô lập tức gửi tin nhắn cho Halley, sự việc đã bại lộ, tiếp theo bản thân nên làm thế nào.

Trong lúc cô hồi hộp đợi tin nhắn, đột nhiên có động tĩnh từ ban công.

Cô căng thẳng sợ hãi nhìn sang, phát hiện một người đàn ông đã quen thuộc chỗ này lao vào.

“William?”

“Ừ, không phải là nhiệm vụ đã bại lộ sao? Tôi tới xem cô ổn không.”

“Tôi vẫn còn sống. Tôi cũng không biết tại sao, anh ta… không giết tôi.”

“Ừ, anh ta không giết cô, chứng minh cô vẫn còn cơ hội. Vậy cô giết anh †a đi, chuyện này giao cho cô. Loại thuốc mới được nghiên cứu ra không màu không vị, dùng một tháng mới có triệu chứng rõ ràng, phá hủy hệ thống thế bào máu của cơ thể và cản trở quá trình đông máu.”

“Đợi đến khi.anh ta tra được cũng đã muộn”

“Giết người? Tôi… tôi không làm được.” A Lê căng thẳng lắc đầu, điên cuồng xua tay, không dám nhận loại thuốc không màu không vị kia. Một liều thuốc thử nhỏ, giống như nước thường, lại có thể giết người.

“Xem như cô không muốn mạng sống của em trai mình nữa. Đã như vậy thì cô có sống hay chết ở đây cũng không liên quan tới tôi.”

William định bỏ đi, nhưng bị A Lê ngăn lại.

“Khoan đã.”

William dừng lại.

Tôi… tôi phải làm gì?”

Cô ta lấy hết can đảm để nói, dù sao đối với Cung Xuyên Minh Âm một chút cảm tình cô ta cũng không có, suýt chút nữa anh ta đã gi.ết c.hết cô ta.

Người đàn ông máu lạnh tàn nhẫn như vậy, cô ta cân gì phải dịu dàng với anh ta?

Anh ta… còn cướp đi lần đầu tiên của cô ta, biết rõ cô ta không phải Nhật Kinh Lê Sa, thế nhưng lại khiến cô ta N nhục nhã.

Đối với em trai cô ta hay đối với cô †a, anh ta đều thật sự đáng chết.

“Bỏ vào đồ ăn, mỗi ngày một liều.”

Anh ta đặt đồ xuống, số lượng bảy que cho một tuần.

“Đợi khi cô đến Hà Nội, nếu có thể gặp lại cô, tôi sẽ đưa liều còn lại.”