Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2719




Chương 2719

Dứt lời, ông ta chống gậy rời đi, thân mình ngả ra sau, bước đi nặng nề hơn.

Câu nói cuối cùng của ông ta vang vọng trong tâm trí A Lê, tựa hồ… mang một ý nghĩa nào đó.

Suy nghĩ này cứ đắn đo trong đầu, cô ta nhìn theo bóng lưng ông ta đang rời khỏi cửa Đây phải là một người ông rất tốt bụng, hy vọng bọn họ sẽ hòa thuận với nhau.

Giờ phút này, ở Kettering.

Lê Sa từ từ tỉnh dậy, cô ta cau mày dữ dội trước cảnh vật xa lạ, sau gáy còn vô cùng đau nhức.

Kí ức về đêm qua tràn về, lập tức cô ta vén chăn bước ra khỏi giường.

“Bây giờ đang ở Kettering, cho dù muốn rời đi, cũng phải chuẩn bị phi cơ trước.”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

Thân hình Lê Sa thật sự nặng nề, hai chân giống như là rót đầy chì, không thể nhấc nổi hai bước chân.

Cô ta xoay người, nhìn thấy khuôn mặt có chút tiều tụy của Diên.

“Tại sao lại thế này?”

“Anh không đành lòng nhìn kẻ điên kia đối xử với em như thế.”

“Cho nên anh mang em đến đây sao? Vậy anh có biết Công Ty Nhật Kinh phải gánh vác cái gì không? Ông Du Không sẽ phải như thế nào? Em không thể cứ bỏ mặc bọn họ và rời đi như vậy, bọn họ còn cần em che chở.”

“Em không có năng lực che chở bọn họ, em gọi hy sinh là cái gì, hy sinh chính cuộc hôn nhân của mình, hy sinh em chỉ đổi lấy thời gian hoà bình ngắn ngủi.”

“Vậy thì sao, em biết mình không có khả năng, vì vậy em chỉ có thể dùng hôn nhân của mình ra đánh cược. Nhưng ít nhất, em còn có tác dụng. Còn nếu em bỏ chạy như thế này, thì được cái gì?”

“Em không bảo vệ được, anh sẽ giúp „ em: “Anh giúp em thế nào, anh đang đùa giỡn em sao?”

Lê Sa đau khổ lắc đầu, nước mắt giàn dụa vô thức rơi xuống.

“Chuyện này… em không cần phải biết, chỉ cần quan tâm đến kết quả là được. Từ lúc em rời đi, anh bảo đảm Công Ty Nhật Kinh sẽ gió êm sóng lặng, Cung Xuyên Minh Âm sẽ không sẽ không dám làm cái gì An Tỉnh Du Không. Anh dùng tính mạng của mình ra đảm bảo, chỉ là anh muốn hỏi em một câu… em, em còn tin tưởng anh không.”

Lời nói vừa dứt, nước mắt của cô ta ngừng rơi.

anh ấy… tại sao anh ấy lại nói điều này?

“Anh… rốt cuộc anh muốn làm cái gì?

Cô ta hung hăng nhíu mày, trong lòng không ngừng lo lắng.

“Em không cần biết anh sẽ làm cái gì, em chỉ cần biết, anh đã hứa với em, anh sẽ làm được, anh là đàn ông, sẽ không thất hứa với em. Chuyện này…

như vậy là đủ rồi.”

Mấy chữ cuối cùng, âm thanh sâu lắng và vô cùng mạnh mẽ.

Từng lời nói như sấm sét mãnh liệt đập vào trái tim cô cô, phản hồi lại làm cô ta đinh tai nhức óc “Em… em còn tin tưởng anh không?”

Câu cuối cùng, anh ấy hỏi rất cẩn thận, đồng thời cũng tiến đến gần cô ta.

Nước mắt cô ta vân không ngừng rơi, cô ta nhìn xuống cắn chặt môi, cuối cùng cũng nản lòng.

“Diên… em phải làm sao đây, đau quá… cuộc sống này mệt mỏi quá.”

Diên bước đến bên cô ta, ôm cô ta vào lòng, lấy bàn tay to xoa nhẹ lên lưng cô ta rồi nhẹ nhàng nói.

“Đăng cay có trước, ngọt bùi sẽ có sau, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Em chỉ cần làm theo lời anh.”