Chương 2712
“Một tuần sau.”
“Thông báo với bên ngoài, một tuần nữa đại hôn, cả nước chúc mừng.”
Anh ta nheo mắt lại nói từng chữ, giọng nói trống rỗng vang trong đại sảnh, âm thanh rơi xuống đất, vang vọng đanh thép.
Dấu vết dịu dàng cuối cùng trong trái tim anh ta đã bị xóa sạch.
Anh ta muốn bảo vệ Lệ Sa, muốn bảo toàn cho công ty Nhật Kinh.
Nhưng thế giới bên ngoài không nhân từ, ai cũng ép anh ta, vậy thì… anh †a sẽ làm theo cách của mình.
Anh ta sẽ không nhìn vào quá trình, thế giới của kẻ mạnh chỉ quan tâm đến kết quả.
Ít hôm nữa công ty Nhật Kinh và hoàng thất sẽ nhập thành một, huyết mạch kinh tế nằm trong tay hoàng thất, cũng sẽ mở ra một con đường cho công †y Nhật Kinh.
Đến lúc đó, anh ta sẽ bảo vệ lại một số tộc lãò.
Cảnh tượng công ty Nhật Kinh sẽ vẫn đẹp đẽ như xưa, chỉ là thật tế những dòng họ Nhật Kinh đều sẽ năm trong tay hoàng thất mà thôi.
Điều này… cũng là tốt cho cô ta, cô †a không phải là người đủ khả năng quản lý được dòng họ của mình.
Anh ta đảm bảo với cô ta rằng tất cả quyền lực của công ty Nhật Kinh sẽ rơi vào tay anh ta, anh ta cũng sẽ cho cô ta một dòng họ tốt hơn.
Mọi người trong công ty Nhật Kinh phải nghe lời anh ta, kể cả cô ta.
Ngày hôm sau, màn đêm buông xuống.
Lệ Sa trằn trọc mãi không ngủ được, đành phải bật dậy khỏi giường hét lên: “Trí Gia, anh có ở đó không?”
Đột nhiên trước cửa xuất hiện một bóng đen: “Cô chủ, tôi vẫn ở đây.”
“Có nhiều người canh giữ ở cửa không? Tôi muốn ra ngoài… tìm anh ấy.”
Cô ta lấy hết can đảm rồi nói.
“Cô chủ… có thể hơi khó… Cô chủ, có người, cẩn thận.”
Đột nhiên, Cốc Xuyên Trí Gia kêu lên, nhưng sau đó không có âm thanh nào nữa Bóng đen ở cửa biến mất, trái tim cô ta run lên vì sợ hãi.
Xung quanh công ty Nhật Kinh không chỉ có các cao chủ của dòng họ mà còn có cả những người do Cung Xuyên Minh Âm sai tới. Không thể có người ra vào một cách trắng trợn như Vậy.
Không phải người… vậy là ma sao?
Càng nghĩ càng sợ hãi, cô ta bước xuống giường, đi tới cửa sau đó mở cửa ra.
Ngoài cửa là khoảng trời tối đen như mực, vầng trăng tròn treo trên bầu trời, ánh trăng rơi trên mặt đất sáng chói, thật lạnh lùng.
Gió đêm thổi qua, cái lạnh khiến người ta rùng mình, cô ta vô thức ôm chặt lấy cánh tay mình.
“Trí Gia? Trí Gia..’ “Đến…
Cô vừa định gọi cho người đến thì trong sân đã có thêm hai bóng người.
“Đừng sợ, là anh.”
“Gòn có tôi, xin chào, chúng ta lại gặp nhau.”
Halley hé miệng cười.