Chương 2710
“Tôi biết, nhưng không quan trọng, cô ấy vần có thể kết hôn với tôi. Trong cuộc sống của tôi, thứ tôi muốn có nhất định thể lấy được.”
“Cô ấy là người, là người sống sờ sờ, không phải món đồ chiến thắng anh dùng để khoe khoang, anh có từng nghĩ đến cô ấy cảm thấy thế nào chưa hả?”
Giản thấp giọng gầm gừ, như một con thú bị giam cầm.
Một nụ cười xấu xa hiện lên trên khóe miệng Cung Xuyên Minh Âm: “Trước đây tôi không nghĩ tới, sau này cũng sẽ không nghĩ tới. Nhưng nếu anh thật sự yêu cô ấy, hãy nghĩ đến một chút. Bởi vì anh càng thể hiện rõ ràng, tôi sẽ càng làm cô ấy tổn thương. Điều này sẽ khiến anh đau đớn. Nếu anh biết thân biết phận, tôi sẽ sống hòa thuận với cô ấy và cùng cô ấy nuôi dưỡng con cái.”
“Anh nằm mơ đi.”
Giản đột ngột nắm lấy cổ áo của anh ta, Cung Xuyên Minh Âm chỉ cười.
“Cô ấy sẽ sớm gả cho tôi, anh cho rằng có thể ngăn cản tôi sao?”
Đúng lúc này, có người vội vàng đi tới, là người của hoàng thất.
“Thân vương, trong cung có việc khẩn cấp.”
“Hoàng huynh?”
Anh ta sững sờ một lúc, đột ngột đẩy Giản ra rồi nói: ‘Chặn cửa, không cho người này vào, cũng không cho phép cô Lê Sa ra, nếu ai dám thả họ ra, ngày mai tôi sẽ không cho người đó nhìn thấy mặt trời.” “
“Nhưng… đây là công ty Nhật Kinh…”
“Vậy thì sao? Ai dám ngăn cản tôi.”
Cung Xuyên Minh Âm tức giận nói.
Sau đó, anh ta bày ra vẻ mặt đắc thắng liếc nhìn Giản, rồi sải bước đi.
Nhưng vừa đến hoàng cung, anh ta đột nhiên nhận được một tin tức.
“Tại sao bỗng nhiên tôi phải đến Đại sứ quán ở Malton?”
“Điều này do đích thân Halley nói ra, lần đến thăm đoàn đại sứ quán này, em phải tự ra mặt. Các đại thân cũng đã đáp ứng rồi, anh… cũng không có cách nào ngăn cản, cho nên…”
“Vậy là anh ép buộc em đi sao? Anh biết rằng em sắp kết hôn. Giản cũng đang ở Hà Nội. Đây rõ ràng là âm mưu của họ đang cố tình đánh lạc hướng của em.”
“Minh Âm… Từ bỏ cô ấy đi. Các đại thần không đồng ý cho hai người ở bên nhau, danh tiếng của cô ấy sẽ bị hủy hoại, không chỉ có công ty Nhật Kinh, mà còn là danh tiếng của hoàng gia, làm trò cười cho mọi người. Hãy nói cho anh biết em muốn một Vương phi như thế nào, anh sẽ tìm cho em lựa chọn tốt nhất…”
Nhà vua chưa kịp nói xong, Cung Xuyên Minh Âm đã mạnh miệng ngắt lời: ‘Em không muốn ai khác, em chỉ muốn Lê Sa. Năm đó khi em đang tuyệt vọng, bị bắt nạt, có ai quan tâm đến danh tiếng của hoàng thất? Bây giờ lấy vợ còn phải chịu tác động từ bên ngoài, để em phải suy nghĩ cho thanh danh của hoàng thất sao. Vậy thì ai nghĩ đến em? Bao năm qua em đã vì đất nước vì hoàng tộc bỏ ra những gì, tại sao không _ ai nghĩ đến? Em xem như có thể hiểu được. Lợi ích, đều là sự ích kỷ. Tất cả đều thế, bao gồm cả… hoàng huynh của em…
“Em… em nói cái gì.”
“Anh rụt rè nhu nhược, lại không có tài năng gì. Anh nghĩ anh làm sao lại được ở vị trí này? Vì hoàng gia cần điều khiển một con rối ngu ngốc, anh chính là người phù hợp nhất. Anh sẽ chỉ cần biết mọi thứ suôn sẻ là được, đại thần nói đúng, em cũng đúng, anh không có chính kiến của mình. Anh có thể nghe theo bất cứ ai mạnh mẽ. Gái gì xu lợi tránh hại, tất cả là do anh quá bất tài mà thôi. ˆ Cung Xuyên Minh Âm mỉa mai nhìn nhà vua, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng nói những lời như thế này.