Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2698




Chương 2698

Nhưng tất cả giống như lấy giỏ trúc mà múc nước, không có chút tin tức gì cả.

Một năm nay, mỗi ngày trôi qua anh †a sống như một năm, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là giây phút đau khổ dày vò.

Mọi người đều biết, anh ta vốn muốn kết hôn với Nhật Kinh Lê Sa, thế nhưng chỉ còn cách hôn lễ vài tháng, vậy mà cô dâu đã biến mất một cách kỳ lạ.

Anh ta bị mọi người cười nhạo, thậm chí anh trai còn muốn anh ta tìm người khác.

Ở Hà Nội anh ta muốn cái gì mà không có, nhưng anh ta thà chịu đựng bị chê cưới mà cố chấp chờ cô ta quay trở về.

Không ngờ, anh ta đã đợi được.

“Em đã ở đâu vậy? Em có biết là anh thực sự lo lắng cho em không? Anh lo lắng muốn chết.”

Anh ta buông cơ thể cô ta ra, khẩn trương nhìn cô ta đầy lo lắng.

“Chuyện đã qua, đừng nhắc đến nữa được không?”

“Được rồi… nếu em không muốn nhắc tới thì anh sẽ không nhắc tới, chỉ cần em không ở cùng Giản là được. Lê Sa, tháng này chúng ta nhanh chóng làm lễ kết hôn đi. Anh sẽ cho người chọn ngày lành tháng tốt được không?”

“Em không khỏe, anh có thể từ từ không?”

Cô ta không từ chối, điều này khiến Cung Xuyên Minh Âm rất ngạc nhiên.

Sắc mặt của cô ta thực sự không tốt, rất hốc hác, cơ thể đã gầy gò đỉi nhiều, như thể một trận gió đều có thể thổi bay.

Không sao, Anh ta đã chờ đợi một năm, anh ta đã kiên nhãn hơn 300 ngày dài. Khoảng thời gian ngắn ngủi này có là gì?

Chỉ cần cô ta đồng ý và xuất hiện ở lễ cưới trong bộ váy cưới xinh đẹp là được.

“Được rồi, vậy anh cho em thời gian, anh sẽ cho gọi các bác sĩ giỏi nhất tới, để em có thể khỏe mạnh xuất hiện trong lễ cưới và trở thành cô dâu của anh.”

“Được rồi, nghe theo anh.”

Lần này, Lê Sa ngoan ngoãn lạ thường, không có bất kỳ phản kháng nào, khiến Cung Xuyên Minh Âm cảm thấy như đang mơ. Nếu thật sự là một giấc mơ thì anh ta hy vọng kiếp này anh _ ta sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Lê Sa muốn Cung Xuyên Minh Âm về trước, nhưng anh ta nhất quyết đứng canh chừng ở ngoài cửa.

Dù không nói chuyện, không thấy mặt, nhưng chỉ cần ở khoảng cách gần, anh ta vẫn có thể cảm nhận sự tồn tại của cô ta.

Hơn một năm trôi qua, chưa bao giờ anh ta có được giây phút an tâm như bây giờ.

Lê Sa thực sự rất mệt mỏi, cảm thấy sau khi sinh con giống như vừa trải qua một trận chiến lớn.

Mệt mỏi không chịu nổi, nhưng dù vậy cô ta cũng cần phải nghỉ ngơi, còn có trách nhiệm cần vánh gác thuộc về mình.

An Tinh Du Không đắp chăn cho cô †a, xoa đầu rồi ấm áp nói: ‘Nhóc con, hãy ngủ đi, khi tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Dù có chuyện gì xảy ra, ông cũng sẽ luôn bên cháu, đừng sợ”

“Ông Du Không, nếu thực sự là ông nội hay ông ngoại của cháu thì tốt biết bao. Từ nhỏ, họ đã so sánh con và chị gái cháu. Cháu vô dụng, không thể làm tốt điều gì. Giá trị duy nhất đó là liên hôn. Ông là người động viên cháu, tán thành với cháu. Ông nói ông có cảm giác khi cháu trưởng thành sẽ có năng lực. Ông còn đưa cháu trốn học đi mua đồ ăn ngon. Lúc đó dù cảm thấy mình giống như đồ vô dụng, cũng vẫn vui vẻ vì cho dù tôi vô dụng thì vẫn có người đau lòng.”