Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2687




Chương 2687

“Ngôn Phúc Lâm là anh trai của em, chị là chị dâu tương lai của em, còn lịch sự gọi em là cô Linh làm g? Chỉ cần gọi Trúc Linh là được, từ nay chúng ta sẽ là một gia đình.”

“Cái đó… Trúc Linh, cảm ơn em.”

“Nên như vậy. Lát nữa em phải đi chụp ảnh, anh ơi, anh đi với em chứ?”

“Để Lâm Thư đi cùng đi, anh có cuộc họp khẩn cấp, Lâm Thư rất quen với công việc của công ty, nhưng tương lai cô ấy sẽ là vợ của ông chủ.”

“Như vậy thì tốt, để em đi cùng chị ấy: Hứa Trúc Linh khoác tay cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

“Lâm Thư, em rất yên tâm nếu chị chăm sóc cho anh ấy.”

“Có chuyện gì sao?

“Chị cũng biết gia cảnh của anh trai em. Lúc bố ruột anh ấy làm ầm ï mọi chuyện, toàn bộ Đà Nẵng đều biết anh ấy không phải con ruột của bố nuôi. Sau khi bố mẹ nuôi qua đời, anh ấy cũng trở nên sa sút một thời gian dài. Anh trai em… không có họ hàng gì. Bố mẹ nuôi qua đời thì càng có những người đó đồn thổi về anh ấy, nói rằng anh ấy là… Dù sao đi nữa thì cũng thật khó nghe. Mặc dù em và anh ấy xem nhau như hai anh em ruột, nhưng em cũng có gia đình riêng của mình, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy, nhìn bấy lâu nay anh ấy chỉ có một mình, giờ thì đã có chị rồi, em rất yên tâm. Em nghĩ rằng bố mẹ anh ấy trên thiên đàng chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.”

“Chị nghe qua chuyện của hai người, nghĩ rằng nếu ba mẹ kế của anh ấy còn sống, nhất định sẽ là bố mẹ chồng rất tốt.”

Lâm Thư không biết nói gì ngoài thở dài.

“Đúng vậy, bọn họ sẽ là những người bố người mẹ thật tốt.”

Hứa Trúc Linh cúi đầu, nhớ lại.

Trong cuộc đời này, người cô biết ơn nhất chính là Thẩm Thanh.

Bà ấy chăm sóc cô, khiến cô luôn ghi lòng tạc dạ.

Bà ấy bảo vệ cô, bênh người thân không cần đạo lý, mặc dù ngang ngược với thiên hạ nhưng luôn chân thành với người nhà.

Bà ấy ngoài miệng nói những lời khó nghe nhưng trong lòng thì lại mềm yếu, nhìn có vẻ khắt khe, nhưng trong lòng luôn điềm đạm.

Nhắc đến Ngôn Phúc Lâm, anh ta không thương bản thân mình, không thương xã hội, hay quyên lực tiền bạc.

Chỉ thương… một mình Thẩm Thanh.

Vì bà ấy, anh ta trở thành người thừa kế của nhà họ Ngôn.

Vì bà ấy, anh ta thương hết cả những gì thuộc về Thẩm Thanh, thương cả con cái của bà ấy.

Vì bà ấy, anh ta không ngần ngại làm mất lòng toàn bộ tầng lớp thượng lưu trong xã hội.

Hiện tại bà ấy thật sự hạnh phúc, có bao người ngưỡng mộ tình yêu người khác dành cho bà.

Nhưng trên thực tế, trước đó rất lâu, tình thương giữa Thẩm Thanh và Ngôn Phúc Lâm đã để lại ấn tượng không thể phai mờ.

Thương một ai đó, trong lúc hoạn nạn, sống chết cùng nhau.

Bây giờ cô dành hết lòng yêu Cố Thành Trung, nhưng luôn có cảm giác nhìn thấy hình bóng của họ.

Bởi vì tất cả họ đều dốc hết sức lực vào đối phương, đến chết cũng không thay đổi.

Bầu không khí có chút buồn bã, nhưng Lâm Thư đã xoa dịu đi bầu không khí.