Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2678




Chương 2678

Cô ta bật khóc, khóc đến nổi không kiêm chế được nữa, cũng không sợ có người nhìn thấy.

Cô ta thật sự rất đau lòng, nghĩ bản thân mình có thể đứng vững, nhưng không.

Vào khoảnh khắc Cô ta nắm tay Ngôn Phúc Lâm, vùi mặt vào lòng bàn †ay của anh ta khóc nức nở, một giọng nói quen thuộc vang bên tai.

“Vậy thì hãy nói anh nghe, từ khi nào em bắt đầu thích anh?”

Lâm Thư nghe được lời này, hơi sửng sốt một chút, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Cô ta ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn, bắt gặp một đôi mắt trong trẻo sạch sẽ.

Đôi mắt đen tĩnh lặng tựa như mặt hồ, phản chiếu trong đó là bóng hình của cô ta, thật nhỏ bé.

Anh ta… anh ta đã tỉnh rồi sao?

Lâm Thư không biết đây là mơ hay là sự thật nữa?

Có hơi không thể tin vào chuyện trước mắt, cô ta tự nhéo mình một cái, cảm giác đau dữ dội, chứng tỏ đây không phải là mơ.

Anh ta đã tỉnh!

Cô ta không kiềm lòng được lao đến ôm lấy anh ta, hiện tại cô ta chỉ biết anh ta vẫn sống, anh ta vận chưa chết, hạnh phúc với cô ta như vậy là đủ rồi.

“Anh tỉnh rồi, rốt cuộc thì anh cũng tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ không?”

“Anh không sao, anh đang đợi em.”

“Anh… có ý gì?”

Lúc này Lâm Thư mới bình tĩnh lại, cau mày giận dữ.

“Ngày hôm qua, không phải em cũng đến sao?”

“Anh… anh đều biết hết sao?”

Lâm Thư ngạc nhiên, mở to đôi mắt, hàng lông mi vân còn ướt, đọng lại trên đó là giọt nước mắt như pha lê.

Vào khoảnh khắc đó, cô ta dường như quên mất bản thân mình đang khóc.

Cô ta lập tức hiểu ra, tối hôm qua anh ta đã tỉnh nhưng lại làm như không biết, hôm nay cũng vậy, cố tình giả vờ để lừa mình.

Đây là vì cái gì?

Muốn xem cô ta khóc, đau khổ vì người không yêu mình sao?

Đây là trò đùa gì, anh ta muốn khoe cảm giác thắng cuộc ra sao?

“Anh, anh nói dối tôi sao? Sao anh phải làm vậy? Nói dối tôi thì có lợi ích gì chứ? Giờ anh thấy đấy, lúc rời đi tôi mạnh mẽ bao nhiêu, đến cuối cùng vẫn lén lút đến gặp anh, khóc như một con ngốc. Hiện tại anh thấy rồi đấy, anh vừa lòng chưa?”

Cô không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Ngôn Phúc Lâm nhíu mày, đó không phải suy nghĩ của anh ta, anh ta chỉ muốn cho bản thân một cơ hội để nhận ra tình cảm của chính mình.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đùa giỡn với cảm xúc của Lâm Thư, cũng như không muốn tìm cảm giác chiến thắng từ cô ta.