Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2633




Chương 2633

Ông ấy dành trọn tình yêu cho Lư Thanh Vân mà không hề nghĩ cho chính mình chút nào.

Chuyện này cuối cùng cũng đã dàn xếp xong xuôi, Lư Thanh Vân cũng không vết thương nào quá nghiêm trọng, mau chóng được đưa trở vê.

Sau khi tỉnh lại bà ấy cứ mơ mơ màng màng, nhớ mình đã đi tìm Thích Vận, nhận ra Thích Vận định tấn công mình, trong lúc phản kháng còn làm mình bị thương.

Tiếp đó bà ấy bất tỉnh, sau có chuyện gì xảy ra cũng không biết. Bà ấy vừa mở mắt, phát hiện mọi người đứng đầy mép giường, làm bà ấy hoảng cả hồn.

“Tại sao mọi người đêu ở đây?”

Bà ấy phát hiện Thích Vận cũng ở trong đó, sợ tới mức lui về sau một bước.

Thích Vận vô cùng áy náy nói: “Thực xin lỗi… Em hiểu lầm chị là người hại chết Trình Thịnh, cho nên mới… mới muốn báo thù cho Trình Thịnh.”

“Sao chị có thể giết Trình. Thịnh được, chị không có thù oán gì với anh †a, cũng chẳng thân với anh ta cho lắm, sao chị có thể hại anh ta chứ?”

Lư Thanh Vân cực kỳ ngạc nhiên nói.

Thích Tuấn ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng ôm bà ấy vào trong ngực, vuốt ve mái tóc của bà ấy.

“Do có người cố ý dẫn đường, muốn ly gián tình cảm anh em của bọn anh, Thích Vận cũng là bị người ta lừa gạt thôi.”

“Là ai vậy, sao có thể đê tiện như thế?”

“Một vài thủ đoạn bẩn thỉu trên thương trường ấy mà, em không cần phải quan tâm chuyện này, anh sẽ xử lý ổn thoả.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Lư Thanh Vân cũng nhẹ nhõm thở dài một tiếng, bà ấy sẵn lòng tin tưởng Thích Vận vô tội. Tuy rằng mấy năm nay họ không thích đối phương, nhưng chung quy là người một nhà, nếu không phải bà ta bị người khác lừa dối thì cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Bà ấy phát hiện ánh mắt Vân Xuyên nhìn mình cứ là lạ, hốc mắt đỏ hồng, cứ như phải chịu nỗi uất ức nào đó.

Ánh mắt của mọi người cũng tràn ngập sự quan tâm, như thể sợ bà ấy xảy ra chuyện gì.

€ó lẽ là bởi vì mình vừa bị thương chăng.

“Đúng là hú vía một phen, chẳng phải giờ tôi không có chuyện gì rồi sao?

Mọi người đừng nhìn tôi như vậy nữa, chỉ là bị dao cắt nhẹ một nhát, không có gì đáng sợ cả.”

“Vân Xuyên, con đừng khóc nữa, con sao thế? Hả con?”

Thích Vân Xuyên nhìn một lúc, nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt rơi xuống không một tiếng động.

Bà ấy lập tức vuốt ve mặt anh ta, giây tiếp theo anh ta nhào vào trong lòng bà ấy.

“Mẹ.

Tiếng kêu này đau đến xé tim xé phổi, khiến cho tất cả mọi người đều phải xúc động.

Trái tim Lư Thanh Vân đập dồn dập, mấy năm nay bà ấy vẫn luôn vội vàng công chuyện, rất ít khi chăm sóc con cái, thậm chí bà ấy đã quên rằng một đứa trẻ luôn cần có mẹ.

Bà ấy vuốt ve đầu Thích Vân Xuyên, rơi nước mắt theo anh ta: “Ngoan, đừng khóc, mẹ biết biết con lo cho mẹ, mẹ không sao.”

“Được rồi, mẹ cháu không sao nữa rồi, đừng căng thẳng.”