Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2617




Chương 2617

Lư Thanh Vân đột nhiên từ một nữ doanh nhân mạnh mẽ biến thành một người phụ nữ của gia đình, trong lòng cảm thấy hơi hụt hãng.

Mỗi ngày bà ấy đều đọc tin tức, biết được tập đoàn Thích thị trong tay Thích Tuấn càng ngày càng tốt hơn, kỷ luật nghiêm minh, quản lý đâu ra đấy, trong lòng bà ấy càng cảm thấy hụt hãng.

Những người đó đều sợ mình, nhưng bọn họ tuyệt đối nghe lời Thích Tuấn.

Trước khi Thích Tuấn rửa sạch định kiến của người ngoài đối với ông ấy, để cho mọi người nhìn thấy khía cạnh quyết định sáng suốt của ông ấy, chuyện này khiến giới truyền thông bàn tán, lưu truyền rộng rãi.

Chỉ trong vòng ngắn ngủi mấy ngày, Thích thị ở trong tay ông ấy trở nên hoàn toàn mới mẻ, như mặt trời ban trưa, động lực của ông ấy càng mạnh mẽ hơn.

Hơn nữa có Phó Lâm gia nhập, như hổ thêm cánh, hai người bắt tay nhau làm cho tập đoàn càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong giây lát, Lư Thanh Vân cảm thấy mình không đáng giá, trước kia phấn đấu vất vả như vậy, thức khuya dậy sớm, ở trên bàn rượu tranh đấu khắp nơi, có ích lợi gì?

Cuối cùng, cái gì cũng kém Thích Tuấn.

Thì ra mấy năm nay, ông ấy cũng chỉ là nhường cho mình, không để cho bà ấy nhìn thấy một mặt này.

Ông ấy đã giấu diếm như thế nào trong suốt hai mươi năm?

Nghĩ đến đây, trong lòng bà ấy cảm thấy chua xót, hoặc là ngay từ đầu bà ấy đã tự cao, đạt được một chút thành tựu nhỏ, cảm thấy không có người nào bằng mình.

Về sau đứng ở vị trí tổng giám đốc Thích thị, càng không coi ai ra gì.

Ông ấy không tranh không cướp, cũng chưa bao giờ nói nhiều, bà ấy dần dần có định kiến, cảm giác Thích Tuấn không có năng lực.

Hiện tại, bà ấy mới biết mình sai lầm lớn, quá sai lầm.

Lư Thanh Vân rảnh rỗi không có việc gì để làm, cảm thấy quá nhàm chán, bà ấy lập tức nhìn chằm chằm vào phòng bếp, bắt đầu mân mê cái này, mân mê cái kia.

Bà ấy nghĩ Thích Tuấn có thể nấu cơm, thì mình cũng có thể.

Mỗi lần bà ấy nấu cơm, đều để Chu Đình và Thích Vân Xuyên ăn thử, hai người đều kêu khổ không ngừng.

Thích Vận đã dự đoán được từ trước, từ giây phút Lư Thanh Vân xuống bếp, cô ấy vội vàng dọn đi, tự mình mua một biệt thự rồi ở đấy.

Lư Thanh Vân ngay từ đầu không thể thích ứng với cuộc sống như vậy, cảm thấy quá hạn chế, nên ở nhà phục vụ ba bữa một ngày.

Nhưng thời gian trôi qua, bà ấy cũng từ từ nếm thử niềm vui bên trong.

Nếu hôm nay bà ấy nấu ăn thành công, có thể làm cho hai đứa trẻ cảm thấy có thể ăn, bà ấy sẽ có một cảm giác thành tựu.

Lư Thanh Vân nhìn thấy vườn ươm †rong vườn, và chậu cây trên ban công, tất cả đều tươi tốt, mỗi buổi sáng không quên tưới nước và bón phân cho chúng, bây giờ mỗi cây đều phát triển rất tốt.

“Bố con còn làm gì ngoài việc nấu ăn?”

“Chơi với con, đưa con đi bất cứ nơi nào con muốn”

Thích Vân Xuyên suy nghĩ một lúc.

“Ví dụ.”

“Con muốn đi đến công viên giải trí, bố sẽ đưa con đi. Con muốn có một món đồ chơi, bố cũng sẽ mua lại, nhưng tất cả đều được tháo ra, để cho con tự lắp ráp lại, lắp lại tốt mới có thể chơi. Bố cũng sẽ dạy con nấu ăn, để con sau này nấu cho con dâu tương lai ăn, ông nói bây giờ con gái hiếm khi nấu ăn, hầu như là đàn ông nấu ăn nhiều hơn. Sau này nếu con không biết nấu cơm, cãi nhau với vợ, sẽ bị chết đói.”