Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2614




Chương 2614

Trước kia là giao cho vợ của anh quản lý, hiện tại trực tiếp giao cho một người ngoài quản lý? Cái này còn gọi là tập đoàn Thích thị gì nữa, dứt khoát đổi tên thành chi nhánh tập đoàn Thích thị là được rồi!” Thích Hùng tức giận nói, nói chuyện cũng không khách khí.

“Em Hai dường như rất không hài lòng với quyết định của anh?”

Thích Tuấn nhíu mày hỏi.

Thích Kính thấy vẻ mặt của Thích Tuấn có gì đó không đúng, tuy rằng bình thường anh Cả của ông ta đều có dáng vẻ tốt bụng, giống như là rất dễ ở chung, nhưng hiện tại cũng không biết làm sao, cảm giác giống như là một người khác.

Cả người ông ấy ngồi ở đây, khí thế hoàn toàn khác, cảm giác bị áp lực khiến cho ông ta không dám lớn tiếng nói chuyện.

Thích Hùng không quan sát sắc mặt, từ trước đến nay đều thẳng tính, ỷ vào thân phận của mình là ông Hai của nhà họ Thích, cũng không ai dám nói thêm nửa chữ.

Nhưng ông ta thì khác, ông ta sẽ xem xét tình hình, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Ông ta mỉm cười và phá vỡ bầu không khí ảm đạm, nói: “Anh Cả, chúng em chỉ là không hiểu tại sao, anh phải cho chúng em một lời giải thích, có phải không?”

“Giải thích cái gì? Căn bản là không nên làm như vậy! Đây là sản nghiệp của nhà họ Thích chúng ta, nên để cho người nhà họ Thích chúng ta quản lý.

Hiện tại trên danh nghĩa là anh để cho Chu Đình kế thừa, nhưng trên thực tế chính là đem sản nghiệp của nhà họ Thích chắp tay giao cho người ta, nhường cho Phó Lâm! Em không đồng ý. Thích Hùng này là người đầu tiên đứng ra phản đối, nhà họ Thích này cũng không phải do một mình anh Cả quyết định, em cũng có cổ phần, em cũng…”

Thích Hùng còn chưa nói xong, Thích Tuấn trực tiếp ném mạnh chén trà xuống đất, âm thanh thanh thúy đột nhiên phát ra, làm Thích Hùng giật mình.

“Anh Cả, anh đang làm gì vậy?”

Thích Hùng hung hăng nhíu mày.

“Tập đoàn Thích thị chính là do tôi một mình quyết định, hai người các anh làm sổ sách giả như thế nào, ngoài sáng trong tối âm thâm chiếm đoạt công quỹ thế nào, tôi đều biết. Tôi thấy các anh là người một nhà, nên tôi lười nói chuyện với các anh. Các anh cho rằng giấu được chị dâu các anh, nhưng có thể giấu được tôi hay sao?”

“Về cổ phần của các anh tôi thấy chướng mắt, chỉ cần tôi còn ở đây, Thích thị chính là do tôi quyết định, nếu như ai không hài lòng, lập tức cuốn gói đồ đạc cút khỏi đây cho tôi. Anh biển thủ công quỹ, lập các tài khoản giả mạo, thậm chí còn sử dụng các chi nhánh chỉ có vỏ rỗng để rửa tiền.”

“Từng chuyện một, cũng đủ để các anh vào tù uống trà, còn ở đây nói nhảm với tôi cái gì?”

“Anh, anh Cả…”

Thích Hùng nghe được lời này, trong nháy mắt trợn tròn hai mắt.

Những chuyện bọn họ làm rất kín kẽ, ngay cả người khôn khéo như Lư Thanh Vân cũng giấu diếm được.

Thích Tuấn đã nhiều năm không nhúng tay vào việc vặt trong tập đoàn, mỗi một lần họp cũng không có mặt, không ngờ ông ấy cái gì cũng biết.

Trong nháy mắt ông ta cảm thấy sống lưng tê dại, có loại cảm giác bị người khác giám thị nhiều năm.