Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2601




Chương 2601

Phó Lâm gật đầu rời đi cùng Thích Tuấn, hai người đi đến bãi cỏ trống bên ngoài.

“Không ngờ cậu ra tay sạch sẽ như vậy, không để lại dấu vết nào, không ai phát hiện ra. Cậu thực sự là quân cờ tốt nhất mà Phó Minh Nam nuôi dưỡng bao năm qua, nếu có cậu, ông ta cũng không đến nỗi bỏ mình như vậy.”

“Vậy ngài cũng nghĩ, tôi là người giết ông ta sao?”

“Lũ sói con chính là lũ sói con, nuôi dưỡng nhiều năm như thế vẫn không thuần hóa được. Hiện giờ chúng ta hòa nhau, cậu có nhược điểm của tôi, tôi có nhược điểm của cậu.”

“Tôi không ra tay.”

“Cái gì?”

Thích Tuấn nghe vậy, lông mày ông †a nhíu chặt lại với nhau, ánh mắt của ông ta cũng phức tạp tới đáng sợ.

“Cậu nói thế là có ý gì?”

“Tôi không ra tay, tôi chỉ nói với ông †a một câu, ông ta đã hiểu.”

“Nói cái gì?”

“Tôi là người Thích Tuấn phái tới.”

“Ông ta nói, đợi nhiều năm như vậy, ông ta vẫn luôn cắn rứt lương tâm, cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay, ông ta nợ ngài một lời xin lỗi. Ông ta nói, đời này chỉ mắc nợ hai người, một người là ngài, một người là em gái ngài. Đời này ông ta không thể trả lại mối nợ này, hy vọng kiếp sau còn cơ hội. Nhưng ông ta cũng cảm thấy ngài không hy vọng kiếp sau gặp lại ông ta.”

“Sau đó, ông ta tự cầm thuốc ngủ nuốt trước mặt tôi. Cho nên trong phòng không lưu lại bất kỳ dấu về nào, bởi vì từ đầu tới cuối tay tôi đều sạch sẽ. Thực ra Trình Thịnh vẫn luôn chờ đợi, chờ ngài đến lấy mạng của ông ta.

Chẳng qua không ngờ phải đợi nhiều năm như thế mới có thể giải thoát.”

“Giải thoát?”

Thích Tuấn nghe tới hai chữ này, ông ta lặng lẽ xiết chặt nắm đấm.

Ông ta có tư cách giải thoát sao?

Thì ra ông ta luôn cầu xin cái chết và tình cờ bản thân ông lại tác thành cho ông ta.

Mặt mũi Thích Tuấn trở lên khó coi, trong ánh mắt tràn ngập lệ khí.

“Những chuyện ngài yêu cầu tôi làm, tôi đã làm, tôi hy vọng có thể kết hôn với Chu Đình một cách suôn sẻ.”

Nói xong anh rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Chu Đình tìm được bọn họ, hơi tò mò chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ.

Phó Lâm lại gần, cô không kìm được hỏi: “Anh với ngài Thích nói gì đó?

Thần thần bí bí, hai người thân nhau đến nỗi phải nói chuyện riêng như thế từ bao giờ?”

“Không có gì, anh có việc phải đi về rồi, biết em không có chuyện gì là tốt rồi. Đợi hết tang lễ, anh lại tới tìm em.”

“Ừ, anh đi đi.”

Cô đi theo nhà họ Thích tham gia tang lễ, cho dù gặp được hai người chú và cô của mình, nhưng bà bận rộn xử lý tang lễ nhà chồng, không rảnh quan tâm tới cô.