Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2509




Chương 2509

Anh hơi bối rối, nói: “Cô có thể ngừng khóc đã được không, trước tiên hãy nói cho tôi biết rốt cuộc sao lại thế này?”

“Anh Ảnh…”

Cô ta nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy cơ thể anh: “Anh Ảnh, bố của em bị bệnh, ung thư giao đoạn cuối, nhưng bố vẫn luôn kiên cường chống đỡ, lần ngày ngã xuống mới chịu nói cho em biết. Em… em cũng không phải phải làm sao, bố bảo em đến tìm anh, nên em và bố mới đi may bay đến Đà Nẵng. Nhưng… nhưng anh không có ở đây, anh đi mất.

Cũng may là anh của em vấn luôn chăm sóc cho em và bố, bố em mới có được điều kiện chữa trị tốt nhất. Nhưng…

những bố vẫn sau không xong rồi.”

“Bố nghe nói hôm nay anh về, nên bảo em đến tìm anh. Anh Ảnh, anh nói…

anh nói xem có phải bố sắp rời xa em rồi không? Em chỉ có một người thân là bố, nếu bố đi, em phải làm sao đây?”

Cô ta gào khóc, tài xế ngồi trước không nhìn được nữa, liên tục lắc đầu nói đứa nhỏ đáng thương.

Phó Thiết Ảnh có thể hiểu được tâm trạng đau lòng của cô ta, nhưng ôm mình như vậy tkhông thích hợp thì phải.

Anh tách cô ra khỏi người mình, nói: “Đợi tôi tới bệnh viện, tìm hiểu tình hình.

Tôi mới đi có một tháng, sao lại…. như vậy.”

“Anh Ảnh, em sợ… em sợ…”

Cô ta khóc sướt mướt nói.

“Vậy cô ôm đi.”

Anh ta nhìn thấy ở ghế phụ có một cái Cối ôm, chắc là để lót cho thoải mái.

Anh sợ Dư Kiều Kiều tiếp tục ôm mình, thế là lấy đưa cho cô ta.

Dư Kiều Kiều không cam lòng ôm Cối ôm, cố ý lại gân anh, cứ luôn khóc lóc kể lể.

Phó Thiết Ảnh chỉ có thể nhíu chân màu, tình cảnh này, cũng không thể đá cô ta xuống xe.

Cha con bọn họ quan tâm mình rấy nhiều, Dư Kiều Kiều học ngành sư phạm, đang làm việc ở một trường tiểu học.

Cô ta cũng rất tốt với mình, luôn gọi anh ta là anh.

Lúc đó anh mất trú nhớ, chẳng nhớ được gì, có người quan tâm khiên cho anh cũng không đến mức lẻ loi cô đơn lắm.

Những ngày tháng khó khăn nhất, là cha con nhà họ Dư ở bên anh.

Tuy anh không thích Dư Kiều Kiều, những cũng xem ở mặt ân tình, sẽ không nói thêm gì.

Nếu Dư Duy thật sự có chuyện, vậy thì anh cũng không thể thoái thác, phải chăm sóc cho Dư Kiều Kiều, nhưng chăm sóc cũng phải phân loại theo tình hình.

Bọn họ đi tới bên viện, Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đã ở đó, dù sao Dư Duy cũng là ân nhân cứu mạng của Phó Thiết Ảnh, cũng là ân tình đối với nhà họ Cố.

“Anh ba, chị dâu, bây giờ tình hình bên trong như thế nào?”

“Bác ấy vẫn còn một hơi thở, luôn cố gắng chống đỡ, hình như đang chờ chú về. Xem ra bác ấy có rất nhiều chuyện muốn nói với chú.”