Chương 2467
“TIomoka Tanikawa… Hình như tôi bị bệnh rồi, tôi vừa xuất hiện ảo giác, tôi muốn đi khám bệnh.”
Cô xoay người vội vàng nói.
Vừa xoay người đã nhìn thấy Diên trước cửa, đôi mắt sâu lắng ngưng tụ nhìn trên người mình.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí thoáng chống ngừng lại.
Đôi mắt cô lập tức đỏ hoe, nước mắt rơi xuống mãnh liệt, như là một chuối hạt châu.
“Tôi… tôi bị bệnh nghiêm trọng hơn rồi, vậy mà tôi còn nhìn thấy ảo giác, phải làm sao đây…”
Diên nhìn thấy nước mắt của cô ấy, đau lòng lập tức bước lên, ôm chặt cơ thể mỏng manh của cô trong lòng ngực.
Bàn tay to len qua mái tóc, vuốt ve đầu của cô.
“Không phải mơ, anh thật sự đã đến rồi đây, anh đã nói rồi, anh sẽ tới thăm em, anh sẽ cưới em. Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lời.”
“Em… em không năm mơ thật đúng không? Chuyện… chuyện nào sao mà được chứ?”
Cô vui mừng khóc lên, vì kinh ngạc mà ăn nói có hơi lộn xôn.
“Bé ngốc, thật sự là anh, em ôm một cái thật chặt đi nào.”
Risa nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng ngực cậu khóc thỏa thuê.
Có thể gặp lại cậu thật tuyệt vời, bệnh tương tư… cũng được chữa rồi, cuối cùng cũng có thể nói với cậu rằng.
“Diên… Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh! Em còn nghĩ rằng, cả đời này cũng không thể gặp lại anh nữa.”
“Sao vậy được, em còn phải lấy anh mà.” “Không sao hết, không cần hình thức cũng được, trong lòng em, em đã là vợ của anh. Đúng rồi, anh vào đây bằng cách nào? Ông nội Yasui không gây khó dễ cho anh sao? Tin tức có bị tuồn ra ngoài không? Nếu Samegawa Akane mà biết, chắc chắn sẽ lại tìm anh gây phiền phức.”
“Còn nữa, còn tin tức gần đây sao lại như vậy, có phải áp lực gần đây của anh rất lớn hay không. Những người đó chỉ biết khua môi múa mép, dù thế nào anh cũng không thể bị đánh bại.”
“Anh trả thù Samegawa Akane, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh, nói không chừng bây giờ đang âm mưu điều gì đó.”
“Không được, anh ở đây thật sự rất nguy hiểm, anh vẫn nên trở về London đi.”
Cô đẩy cậu đến cửa, nhưng dù thế nào cậu cũng không chịu đi. Cậu giữ chặt tay cô: “Anh đến Hà Nội, hoặc là đưa em đi cùng, hoặc là ở lại cùng em, anh không cho mình con đường thứ ba.”
Risa nghe cậu nói như vậy, nước mắt vất vả lắm mới ngừng chảy, lại rơi xuống lả chả.
Diên vội vàng ôm cô ấy vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô ấy.
“Đừng khóc, gặp được anh là chuyện vui, sao em lại khóc như thế này?” “Em hy vọng anh đến, nhưng em cũng sợ anh đến. Thật ra… em cảm thấy mình rất ích kỷ, muốn anh nghe lời trở về London, sống cuộc sống của mình, đừng vất vả như vậy. Nhưng em có… em lại ao ước ông trời có thể cho em thêm một tia hy vọng, hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau.”
“Diên… em thật sự rất mâu thuần, em không biết làm như thế nào mới đúng. Em không muốn tổn thương anh, thật sự không muốn.”
“Em không tổn thương anh, tất cả mọi thứ đều là anh cam tâm tình nguyện.”
“Diên…”
Risa nghe vậy, lại tiếp tục khóc không thể kiềm chế, anh ôm chặt lấy cô.