Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2262




Chương 2262

“Cái này là đương nhiên, chúng ta một nhà bốn người, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.”

“Còn nữa, mặc dù Tiểu Hy không phải con đẻ của chúng ta, nhưng chúng †a nuôi dưỡng nó nên không thể bên nặng bên nhẹ. Người ngoài đều biết thân thế của nó, em sợ sau khi lớn lên nó sẽ bị người ta cười nhạo, bắt nạt, cái này phải nói, vậy nên nếu như có người dám bắt nạt nó, anh phải cứng rắn một chút. Con trai chúng ta, nên phạt vẫn phải phạt, ngay cả Đoàn Nam cũng không thể dung túng.”

Cố Thành Trung nghe lời này, trán không tự chủ cau lại. Lời này của cô là có ý gì?

Làm sao lại có cảm giác như là cô đang dặn dò trăng trối vậy? Bây giờ vẫn còn sớm, cô căn bản không phải là người lo xa nghĩ rộng, làm sao đột nhiên nghĩ đến sự việc của nhiều năm sau?

Hứa Trúc Linh cũng không phát hiện ra sắc mặt của anh thay đổi, suy nghĩ một chút, bàn tay nhỏ vẽ vòng vòng trên ngực anh, tiếp tục nói: “Trước đây, anh với anh cả Cố Triệt vì quyền thừa kế mà ồn ào, rất không vui, trong nhà nhiều con trai chính là có cái khuyết điểm này.

Anh xem bây giờ, anh, anh hai Cố Thiện Ninh, còn có Phó Ảnh, Phó Thanh Viên, đều rất hòa thuận. Anh hai trông coi công ty con, cũng không muốn về nước, Phó Ảnh giúp anh xử lý tập đoàn Cố Linh còn có .J&©, Phó Thanh Viên giỏi ở một lĩnh vực riêng, không hề có mưu đồ cho những thứ này, mỗi người đều có sở trường riêng.”

“Anh nhất định phải giáo dục hai con thật tốt, không hy vọng bọn chúng thành tài, sau này có nhiều thành tựu to lớn, chỉ hy vọng bọn chúng có thể trưởng thành, anh yêu thương em, em kính trọng anh, hòa hòa thuận thuận, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, như vậy thật tốt.”

“Trúc Linh, em nhìn anh.”

Gố Thành Trung nắm cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn mình.

Gô tránh né không kịp, bị Cố Thành Trung thấy được bản thân đang rơi lệ đầy mặt.

Cô vội vàng lau lau khóe mắt, giả bộ không có việc gì.

“Nói cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không, không phát sinh gì cả”

“Hứa Trúc Linh! Em cho là lời nói quỷ quái này có thể lừa gạt được anh sao? Ngày hôm qua, có phải em đã gặp ai không?”

“Em… em không có.”

“Em thật sự cho là anh không điều tra ra được gì sao?” Cố Thành Trung hạ thấp giọng, mang theo lạnh nhạt và tức giận.

Nhất định là cô đang có chuyện giấu mình.

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, trong lòng càng hoảng hốt sợ sệt, oa một tiếng khóc lên.

“Cố Thành Trung, em bị hạ độc, em sắp chết!”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Anh vội vàng hỏi.

Hứa Trúc Linh vừa khóc thút thít vừa chật vật trả lời: “Em, ngày hôm qua em bị bắt cóc, là người của Ayako Nikkeikawa, cô ta bắt em hạ độc anh, em không làm cô ta liền cho em uống, nói rằng đây là một loại thuốc mê mới, uống xong không bao lâu sẽ chết.

Mất đi cảm giác đau, sau đó nội tạng suy kiệt, mất nước mà chết.”

“Cô ta bắt em hạ độc anh để đổi lấy thuốc giải, em làm sao có thể làm được việc này, ra khỏi cửa em liền vất, bây giờ đang đợi chết!”

“Hu hu, bây giờ nếu em không dặn dò chút gì đó, sau này sợ sẽ không còn cơ hội nữa.”

Cô khóc giống như một đứa trẻ, bờ vai run rẩy, bất lực và đáng thương.

Từ hôm qua cô vấn luôn lo lắng sợ hãi, trái tim chịu áp lực to lớn.

Trong nháy mắt, tim Cố Thành Trung thắt lại, đau lòng ôm chặt lấy cô.