Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2211




Chương 2211

Cũng tại anh không quản kỹ người hầu trong nhà, để bọn họ tự tung tự tác.

Bọn họ được mời tới để làm việc, nên an phận thủ thường, không nên quan tâm việc của chủ làm chỉ.

“Lúc nấy anh nghe dưới lầu có tiếng ồn, do đám người hầu gây sự sao em?”

“Không phải, bọn họ đều rất tốt.”

Cô mỉm cười, giấu đi toàn bộ phiền lòng.

“Em cảm thấy ở đây ngột ngạt quá, chúng ta đi du lịch được không? Cũng tốt cho bệnh tình của anh nữa, trong hay ngoài nước đều do anh quyết.”

“Vậy đi Hòa Thiên đi, trời vào thu rồi, lá phong đỏ cũng đẹp.”

“Hòa Thiên?”

Địa điểm này nghe quen quá, xem bộ dạng Cố Thành Trung thì chắc là trước kia có đi qua.

Ban đêm cô lên Google tìm hiểu về Hòa Thiên, Google cho ra rất nhiều kết quả, nào là người dân Hòa Thiên, lá phong, động nhân duyên.

Động nhân duyên…

Cô bình tĩnh xem, một cây cổ thụ treo lời câu nguyện của những đôi tình nhân già, bức tượng đá của các vị thần, vân vân.

Cô đang xem thì trong đầu bỗng hiện ra một đoạn ký ức.

Mưa như trút nước!

Cô bị lạnh đến run rẩy, hình ảnh của một trận lở đất.

Ký ức còn hiện lên hình ảnh của Cố Thành Trung, hai người đang trốn ở sau một tảng đá, chính là động nhân duyên.

Cố Thành Trung ôm chặt cô trong lòng!

Cô ngay lập tức xem lại ngày, gân đến ngày 31 tháng 8, đó chính là sinh nhật côi Đầu càng ngày càng đau, cô muốn nhớ lại thêm nhưng không tài nào nhớ được.

Chuyện này để sau nói, hiện cô cũng rất háo hức với chuyến đi Hòa Thiên này.

Ngày thứ hai, Cố Thành Trung chuẩn bị tốt mọi thứ, đưa cô đi du lịch.

“Lần đầu tiên là anh đưa phòng tài vụ đi chơi, em cũng ở đó cùng Bạch Hoan Hoan. Lúc đó là gần tháng 10 rồi, màu lá phong rất thâm, bây giờ đi thì chắc chưa có lá phong.”

“Nhưng không sao, chúng ta có thể nghỉ dưỡng ở đó một thời gian, chờ đến khi lá phong đổi màu. Bây giờ hai ta có rất nhiều thời gian để làm bạn cùng nhau mà.”

“Em không thể uống rượu nhưng rất muốn uống. Chủ quán rượu trái cây nói em uống say quên trời quên đất, xuống Suối nước nóng rồi vẫn mơ màng, vấn nhờ anh vác em về.”

Nghĩ đến đây, anh bắt đầu dở khóc dở cười.

“Cố Thành Trung…”

Hứa Trúc Linh đánh gãy hồi ức của anh, nói: “Những việc của quá khứ em đều không thích nghe. Làm người thì phải hướng về phía trước, anh nói lại những việc đó để làm gì?”

Cô đập tan niềm vui của anh, cũng bởi cô có vò đầu bứt tai thế nào cũng không nhớ ra nên rất khó chịu.

Những hồi ức này vốn thuộc về hai người, nhưng hiện tại chỉ có một người nhớ.