Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2204




Chương 2204

Hứa Trúc Linh vừa muốn giải thích, không ngờ rằng Phó Lâm ho mạnh một tiếng.

“Khế ước, có tỉnh thân tôn trọng khế ước chút.”

Hứa Trúc Linh liên nghĩ bản thân vừa ký tên giấy trắng mực đen, nhưng lúc này tiếp xúc thân thể có là gì chứ?

Cô chợt có chút khó xử, muốn vạch trần không diễn kịch nữa, nhưng đối diện với ánh mắt nặng tình lại đầy thương cảm của Cố Thành Trung, dường như rất sợ mình bỏ lại anh, nhất thời cô có chút không nỡ.

Ai bảo giờ anh đang là bệnh nhân cơ chứ, hơn nữa chỉ kéo tay thôi mà, cũng không đến mức quá đáng, thôi thì cứ coi như là phúc lợi miễn phí đi.

Cuối cùng cô chỉ có thể ngoan ngoãn đưa tay qua, Cố Thành Trung liền nắm chặt lấy, kéo cô tới cạnh giường.

“Này, chú đi về đi, anh muốn nói chuyện với vợ.”

Đột nhiên, quay mặt không nhận anh em ruột.

Tốt xấu gì Phó Lâm cũng là người có công, thế mà anh lại đuổi đi như vậy.

Phó Lâm không làm gì được, chỉ có thể âm thầm lườm Cố Thành Trung một cái, quay người rời đi.

Hết cách, trong mắt anh trai anh ta chỉ có mỗi vợ, anh em đều là bia đỡ đạn thôi.

Huống hồ, anh ta cũng như vậy.

Đúng là anh em ruột!

Sau khi anh ta đi ra,trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hứa Trúc Linh bị anh nắm tay, rất mất tự nhiên, lấy cớ đi rửa hoa quả cho anh, muốn rời đi.

Nhưng cô vừa đứng lên, tay còn chưa kịp rút ra, Cố Thành Trung đã lại dùng lực lôi lại.

Cô hoàn toàn bất ngờ không kịp đề phòng, ngã cả người vào lòng anh.

Mà một tay của anh ôm chặt lấy mình, bàn tay lướt qua mái tóc cô, vuốt ve cẩn thận từng chút một, trong động tác tràn đầy tình cảm dịu dàng, còn cả…tình ý nhiều không kể siết.

Cô ngây cả người, cô có thể cảm nhận được, sự bất an và run sợ trong lòng anh.

Giống như đứa trẻ khi có được muốn đồ chơi đã thích từ lâu, lo rằng đồ chơi sẽ bị rơi mất vậy.

“Trúc Linh, đừng rời xa anh lần nữa.”

Giọng anh khản đặc, quanh quẩn bên tai cô, mang theo hơi thở ấm nóng, mơn chớn sâu vào từng sợi thần kinh trong não cô.

Cô nghe được lời này, tim đập thình thịch, không biết vì sao, lại có chút nhói đau, chút ngứa ngáy.

“Tôi…tôi không phải…”

Cô muốn nói ra điều gì đó, nhưng lời từ chối vừa đến miệng, lại không thể thốt ra lời.

Giờ anh giống như một đứa trẻ vô hại, rõ là vòng tay rộng ấm áp, nhưng cô lại thấy giờ anh giống như một con búp bê băng sứ, đụng nhẹ cũng sẽ bị vỡ.

Niềm đau khổ của anh không phải là giả.

Tình cảm cũng là thật Cô…cô cũng không phải là giả.

Cuối cùng…cô cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng đưa tay lên, ôm lấy anh, nhè nhẹ võ.

“Ừ, em đây, cậu ba Gố…em luôn ở đây.”

Cô không biết rốt cuộc bản thân là Hứa Trúc Linh sau khi mất trí nhớ, hay là trước khi mất trí, chỉ là thời khắc này cô khổng thể từ chối anh.

Cô nghĩ, bản thân lúc trước cũng vậy, không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của người đàn ông này.