Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2193




Chương 2193

Hứa Trúc Linh đã ở trong biệt thự vài ngày, Cố Thành Trung vấn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, thỉnh thoảng đến phòng sách làm việc.

Còn lại những công việc lặt vặt đều giao cho Phó Lâm, khiến cho Phó Lâm than vấn không ngừng.

Bây giờ Chu Đình ngày nào cũng đến trường, lại thêm bố vợ tương lai của cậu ấy là hiệu trưởng, quản Chu Đình rất nghiêm khắc, cảm thấy rằng trước khi Chu Đình chưa tốt nghiệp, hai người không được có bất cứ hành vi không đúng đắn nào cả.

Còn nghiêm khác bắt Chu Đình mỗi tối chín giờ buộc phải về đến nhà, còn nói đây là để thử Phó Lâm, nếu như đến cả vài năm cũng không nhịn được, coi như ông nhìn nhầm người.

Anh ấy còn định thương lượng lại với Chu Đình, không ngờ Chu Đình lần này hoàn toàn đứng về phía bố của cô, mà còn thấy rằng tư tưởng bảo thủ như vậy của bố cô là đúng.

Còn bảo rằng lúc đầu Cố Thành Trung theo đuổi Trúc Linh cũng như thế, nhân chịu hai năm, đến khi kết hôn rồi mới được “ăn mặn”.

Nếu như anh ấy không nhịn được, vậy chứng tỏ anh ấy không yêu mình nhiều đến vậy, chẳng qua là do dục vọng mà ra.

Phó Lâm không còn cách nào chỉ có thể đồng ý, khoảng thời gian rảnh rồi ở bên Chu Đình rất ít, bây giờ mọi việc trong tập đoàn đều dồn hết lên anh ấy, khiến anh bận tối mắt tối mũi.

Không dễ gì ra ngoài hẹn hò với Chu Đình, muốn yên ổn ăn bữa cơm, nhưng có một bữa cơm mà lại bị trợ lí gọi đến hơn hai chục cuộc điện thoại, hoặc là có việc cần chính anh ra chủ ý, hoặc là hội nghị khẩn cấp, còn cả việc của công ty con…

Anh bận liên tục mấy ngày liền, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.

Suy nghĩ cho hạnh phúc cả đời của mình, anh ấy cho rằng mình buộc phải †ìm Cố Thành Trung nói chuyện.

Đã tịnh dưỡng một tuần, dạ dày cũng đỡ nhiều rồi.

Cũng không bắt anh ấy làm hết mọi việc, cùng lắm là 30% số công việc là được rồi.

Tiên mà tập đoàn Cố Linh kiếm ra, bản thân cũng không tiêu một đồng, tập đoàn .J.C được anh quản lí đến nơi đến chốn, anh ấy không có ý nghĩ gì đến tài sản của tập đoàn Cố Linh.

Anh đi đến nhà họ Cố, nhìn thấy một cô gái năm trên sô pha trong phòng khách, ôm trong người một đống đồ ăn vặt, nằm xem phim Hàn Quốc.

Anh ấy nhướng mày, con người ở này quá hỗn láo đi chứ? Phòng khách không có người thì dám hỗn láo như vậy sao?

“Này, Cố Thành Trung đâu?”

Hứa Trúc Linh nghe thấy tiếng động, ngước mắt ra xem, phát hiện là khuôn mặt giống hệt với Cố Thành Trung, cô ngây người ra một lúc.

Dây thần kinh trên khuôn mặt Cố Thành Trung bị liệt, nên không có biểu cảm, nhưng người ở trước mặt đây lại lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ với mình.

Cô nhớ đến, Cố Thành Trung có một cậu em sinh đôi, ngày trước được nuôi ở chỗ những kẻ xấu, bây giờ cải tà quy chính rồi, cả nhà chung sống hòa thuận.

Cũng không biết, mối quan hệ lúc trước của mình với em trai chồng có tốt không?

Cô vừa suy nghĩ lung tung, vừa đứng dậy, nói: “ Cố Thành Trung ư? Anh ấy ở phòng sách, sao vậy?”

“người giúp việc trong nhà anh ấy đều vô phép tắc thế này sao? Cô hiểu sai thân phận của mình rồi phải không, nhận nhầm bản thân thành chủ nhân ngôi nhà rồi à.