Chương 2057
Lê Sa hung dữ cau mày, nói: “Tôi ở nhưng không có can đảm để bấm chuông cửa.
Ngay khi anh do dự và cuối cùng quyết định rời đi thì không ngờ cửa lại được mở ra.
Lê Sa và Phó Thanh Viên đang định đi mua đồ, không ngờ vừa mở cửa thì thấy Diên ở bên ngoài.
Cô ấy sững sờ dừng ở chỗ cũ. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diên, trong lòng cô ấy lại có chút khó chịu.
Anh ấy đến làm gì? Lẽ nào cô ấy đã quay về mà vẫn còn gây ra sự đe dọa với anh ấy sao?
“Lê Sa.”
“Chúng tôi đang định ra ngoài mua chút đồ, nếu anh đã đến thì đi cùng Lê Sa đi. Tôi vẫn còn một vài chương trình chưa viết.”
Phó Thanh Viên không hiểu quá rõ về tình cảm nam nữ nhưng cũng nhìn ra được rằng anh ta đang dư thừa trong tình huống này.
Anh ta trực tiếp quay lại và đóng cửa, nhốt bọn họ ở bên ngoài.
Lê Sa hung dữ cau mày, nói: “Tôi ở Đà Nẵng mà cũng gây trở ngại cho anh sao? Anh cần tôi rời xa thành phố này đúng không?”
“Nếu đúng, tôi lập tức thu dọn đồ đạc. Không cần anh đặc biệt chạy đến đây, cứ gọi điện hay nhắn tin, tôi sẽ rời đi ngay.”
Cô ấy quay lại, đang định mở cửa bước vào nhà thì Diên siết lấy cổ tay của cô ấy và ngăn bước cô lại.
Lúc anh siết lấy, anh giống như chạm phải mỏ hàn, vội vàng buông ra.
anh chắp tay sau lưng nói: “Không phải, tôi chỉ đến để xin lỗi. Tối qua tôi hơi xúc động nên nói chuyện không được dễ nghe cho lắm.”
“Không, anh nói rất đúng. Với thân phận đáng xấu hổ của tôi mà Cố Thành Trung có thể thu nhận tôi đã là cực kỳ ưu ái rồi. Là do tôi không biết thân biết phận, nghe thấy những điều không nên nghe, anh nghỉ ngờ tôi cũng dễ hiểu thôi.”
“Tôi sẽ tránh xa Hứa Trúc Linh và sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của Cố Thành Trung và chị của anh nữa. Nếu tôi làm trái lại với lời tôi nói hôm nay thì cứ để cho tôi chết không được tử tế.”
Cô ấy găn từng chữ một, chữ nào chữ nấy đều mạnh mẽ.
Một đôi mắt mây xinh đẹp lại tràn đầy vẻ bướng bỉnh.
Diên nghe đến đây thì hơi nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.
anh muốn nói gì đó nhưng lời nói cứ nghẹn ở cổ họng, chẳng nói được chữ nào.
Hai người im lặng, bốn mắt nhìn nhau. Dường như không khí cũng yên tính lại một chút.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài mua đồ đây.” : Cô ấy phá vỡ sự im lặng trước.
“Tôi đi với cô, không phải đây là nghĩa vụ của người yêu giả sao? Cô ra ngoài một mình sẽ rất dễ bị chị cô bắt lại.”
Lê Sa cảm thấy bất an khi nghe thấy câu nói này.
Cô ấy giống như một đứa trẻ khi được anh ấy dung túng cho tính tình của mình.
Nhưng cũng có khi anh ấy xụ mặt, tức giận, quát măng, nghi ngờ cô ấy.
Cô ấy dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó một cách thụ động.
“Không cần.”
Cô ấy lấy hết can đảm để từ chối: “Nếu tôi bị bắt lại thì chắc càng đúng với ý anh.”