Chương 2050
Cô vội vàng đi mở cửa.
Ngoài cửa, Diên lộ ra vẻ lo lắng, thấy sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, đau lòng nói: “Tôi nhìn thấy xe của Cố Thành Trung đậu ở dưới lầu.”
Anh ta cũng nhìn thấy cô đi xuống, bọn họ ở dưới lầu bao lâu thì anh ta đứng trước cửa số bấy lâu. ˆ Lông mi cô ướt đâm, trên mặt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa khô.
Anh ta rất muốn đưa tay lên lau sạch sẽ cho cô, nhưng lại dùng sức bóp mạnh ngón tay, đau khổ vì không thể làm gì, cuối cùng…đem tất cả sự rung động, không cam lòng đè xuống một cách mạnh mẽ.
Cô không cần người khác giúp mình lau nước mắt, anh ta cũng không thể một lần nữa vượt quá giới hạn.
“Em có ổn không?”
Anh ta lo lắng hỏi.
“Không, không sao đâu.” Cô sờ sờ mặt, nói: “Tôi chuẩn bị đi ngủ.”
“Anh ta ở dưới lầu, cô sao có thể ngủ được?”
“Vậy thì…anh cùng tôi trò chuyện một chút, Cố Thành Trung có tìm anh hay không?”
Hứa Trúc Linh rốt cuộc không nhịn được, thẳng thắn hỏi.
Khi Diên nghe được lời này, trong chớp mắt cả người đều sửng sốt, sau đó hung hăng cau mày. ễ “Anh, anh đừng nghĩ nhiều, lần này tôi hỏi là bởi vì Quý Lưu Xuyên…”
“Rốt cuộc là anh Lưu Xuyên mời anh đến hay là Cố Thành Trung mời?” Cô cắn răng, không cam lòng hỏi.
Diên nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, biết là không thể giấu được nữa.
“Cố Thành Trung không phải là mời tôi đến.”
“Nói đúng hơn là cầu xin tôi đến.”
Anh ta cố ý nhấn mạnh chữ “Cầu”
này, còn nghe được cả tiếng trái tim của Hứa Trúc Linh đập thình thịch.
“Hơn nữa, Đây không phải lần đầu tiên, lần trước chuyện của Tạ Quế Anh cũng là cầu tôi giúp đỡ.”
Anh ta còn nói thêm.
Cô nghe thấy từng câu từng câu, lòng đau như dao cắt.
Mặc dù trong lòng cô đã sớm chuẩn bị kỹ càng và tưởng tượng ra câu trả lời như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng cô không ngờ rằng tại thời điểm nghe được, trái tim mình vẫn đau đến như vậy.
Cố Thành Trung là một người mạnh mẽ, kiêu ngạo quật cường, không chịu yếu thế. ; Anh ta là một sự tồn tại đáng sợ và cô chắc chắn răng nếu không phải là mình, anh ta sẽ không bao giờ cúi đầu, thậm chí không phải phải một lần.
Bàn tay nhỏ bé bị siết chặt, cơn đau †ừ đầu ngón tay truyền tới cũng không thể so với nỗi đau ở trong tim.
Cô thở hắt ra một hơi và buộc mình phải bình tĩnh lại: “Anh ta… còn cầu xin anh làm gì nữa?”
“Anh ta còn coi em như một món đồ cá cược để cho tôi hy vọng, cũng để tôi có được trái tim của em. Sau khi tôi từ bỏ hết lần này đến lần khác, sau đó lại cho tôi một niềm hy vọng đáng khinh.”
“Tôi biết dù em không quay lại với anh ta thì em cũng không bao giờ ở cùng một chỗ với tôi. Nhưng tôi vẫn nguyện ý giúp em, không phải vì Cố Thành Trung cầu xin mà là vì tôi không có cách nào đặt sinh mệnh của em ra ngoài. “
“Hứa Trúc Linh, lý do khiến tôi thỏa hiệp hết lần này đến lần khác hoàn toàn là vì em. Cho dù bây giờ tôi nói rằng tôi không còn yêu em và không còn kỳ vọng nữa, nhưng tôi vẫn không thể cứ ngồi yên nhìn em”