Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1982




Chương 1982

Anh cũng biết làm nũng, tỏ ra dễ thương, giận dôi hay nhỏ nhen.

Anh sẽ cãi nhau với bạn, lo lắng cho bạn, không có gì cũng sẽ ghen tuông.

Anh sẽ chảy máu, năm liệt giường không dậy, nghìn cân treo sợi tóc.

Anh sẽ chịu sự kiểm soát của người khác, bị bức đến bất lực, sẽ lực bất tòng tâm.

Vị thần trong lòng mọi người sẽ không ngã xuống.

Bất cứ khi nào anh cúi xuống thì hình tượng trong lòng mọi người sẽ sụp đổ.

Nhưng Hứa Trúc Linh thì sẽ không.

Cố Thành Trung trong mắt cô, chính là một người sống sờ sờ ra đấy, có máu có thịt, biết đau biết la.

Vì vậy, hình tường của anh trong mắt mình chưa từng sụp đổ, mà qua việc này, sẽ càng làm mới sự hiểu biết của cô về Cố Thành Trung, giống như lại hiểu anh nhiều thêm chút nữa.

Nhìn thấy một Cố Thành Trung nhân từ hơn! : Cô muốn khóc, cũng muốn cười.

Khóc là đau lòng, mà cười… là vì càng yêu anh hơn.

Cả ngày cô không làm sao ăn uống được, vì con nên miễn cưỡng nuốt vài miếng, nhưng lại không muốn Cố Thành Trung bận đến mười một mười hai giờ mới về, hôm nay là lần đầu tiên anh về nhà lúc tám giờ.

Làm lụng vất vả về nhà, vội vã cởi vest treo trên giá treo đồ, còn chưa kịp cởi cà vạt.

Vừa mở miệng anh đã không vui nói: “Phó Thiết Ảnh nói cả ngày em không ăn gì, chuyện này là thế nào? Cho dù em không nghĩ cho con trong bụng thì cũng phải nghĩ cho mình chứ!”

“Anh… Sao anh về sớm vậy?”

“Anh đoán cục cưng muốn ăn cơm anh làm, cho nên vội về nấu cơm cho em.

Anh không nhắc đến chữ nào về chuyện ban ngày, lao một mạch vào bếp.

Hứa Trúc Linh tựa vào khung cửa, nhìn bóng dáng đang bận rộn bên trong.

Đeo tạp dề một cách đầy thuần thục, sau đó bắt đầu cắt rau, làm nóng nồi.

Hứa Trúc Linh chỉ nhìn như vậy nhưng lại không kiềm được, hốc mắt đỏ lên, vội tiến lên một bước, từ phía sau ôm chặt lấy anh.

Khuôn mặt nhỏ nhăn dán vào lưng anh, khẽ chớp mắt, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi của anh.

Người Cố Thành Trung run lên dữ dội, anh khựng lại, thật lâu sau cũng không phản ứng.

Một lúc lâu sau anh mới khẽ nói: “Ra ngoài đợi anh đi, ở đây chõ nào cũng khói dầu, ngửi vào không tốt cho sức khỏe.”

“Làm gì có khói dầu đâu, anh chí muốn bảo em ra ngoài mà thôi. Em muốn ôm anh, cả đời này em cứ muốn ôm anh không buông tay đấy!”

“Được được được, anh mong sao cả đời này được em ôm. Nhưng… em ôm anh như vậy anh làm sao nấu cơm cho em được chứ.”

“Em không muốn ăn cơm, em muốn ôm anh.”

“Vậy có thể về phòng ngủ ôm anh không?”

“Vậy cũng được.”

Cô thở hắt, buông người anh ra.

Anh mở tủ lạnh, còn rửa một ít trái cây, nói: “Ấn lót dạ trước đi, lát nữa lại làm mì thịt bò cho em.”

“Cố Thành Trung…”