Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1951




Chương 1951

Anh ngày đêm nghĩ về điều đó, đêm nào cũng mơ thấy cô ấy.

Anh ta không thể liên lạc với Châu Vũ, và Nguyên Doanh cũng không truyền lời lại. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy, tại sao trên thế giới này lại có một loại tương tư đau khổ đến vậy.

Nhưng những tháng ngày đau khổ cuối cùng cũng kết thúc, hôm qua Nguyên Doanh đã đặc biệt đến nói với anh rằng việc điều trị của Châu Vũ đã kết thúc, ngày mai cô sẽ ngồi máy bay trở về.

Anh ta phấn khích thức trắng đêm, lục tung các hộp, tủ đồ để tìm bộ quần áo phù hợp, cuối cùng cũng chọn được một bộ đồ vest màu xanh sâm, nhìn vào khiến cả người trông vô cùng phấn chấn, tươi trẻ.

Cố Thành Trung chỉ hơn Hứa Trúc Linh mười tuổi mà thôi, còn anh ta thì hơn Châu Vũ những mười ba tuổi.

Cả đêm nay, anh ta ngủ không ngon giấc. Mới sáng sớm hôm sau đã định ra sân máy bay đón người, nhưng lại bị Hứa Trúc Linh ngăn lại.

“Bốn giờ chiều cô ấy mới bên máy bay, bây giờ cậu đến sân bay làm gì?”

“Em… Em sẽ đợi ở đó.”

“Vậy tôi hỏi cậu, quà đâu rồi? Cậu đã không gặp người ta những bốn tháng, cậu đã chuẩn bị quà cho người †a chưa?”

“Quà tặng?”

Phó Thiết Ảnh ngơ người tại chỗ.

Nguyên Doanh mới chỉ mới thông báo cho anh ta vào ngày hôm qua, anh ta quá phấn thích còn đầu não thì trống không, anh ta không nghĩ đến bất cứ điều gì khác.

Đúng, con gái cần quà.

“Em… em sẽ mua ngay, son môi, túi xách, quần áo…”

“Nhìn cái bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của cậu kìa, anh cậu đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi.”

Hứa Trúc Linh nhìn bộ dạng hấp tấp của anh ta như kiến trên chảo nóng vậy, cũng đành bất lực.

Dự là nếu bây giờ ra ngoài thì cũng không biết nên mua son trước hay mua túi xách trước đâu.

May mà, Cố Thành Trung đã chuẩn bị trước.

Nghe vậy, Phó Thiết Ảnh không khỏi hơi ngạc nhiên.

“Anh ấy, anh ấy chuẩn bị quà giúp em sao? Ý gì vậy?”

Bây giờ Cố Thành Trung cũng đã thành Tập đoàn rồi, mỗi ngày Phòng Thương mại đều phải làm việc cật lực, hơn nữa sau khi hợp tác với Công ty Nhật Kinh, anh ấy càng bận rộn hơn.

“Sau khi Châu Vũ đi trị bệnh, Cố Thành Trung giúp cậu đi xem phòng tân hôn. Chỗ đấy cách chúng ta không xa, có lẽ là qua đường, đi ô tô cũng chỉ hơn mười phút. Chúng ta cùng nhau tổ chức ăn uống cũng rất tiện. Tôi biết Châu Vũ thích phong cách nào. Vì vậy, bên trong đã được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải với bể bơi ngoài trời. Cô ấy yêu nhất bầu trời trong xanh và biển lớn.”

“Đây là chìa khóa, còn có… Anh trai của cậu xấu hổ nên không dám trực tiếp nói với cậu. Đàn ông không thích kiểu cách khách sáo, vì vậy sáng nay trước khi đi làm, anh ấy đã giao phó cho tôi, bảo tôi chuyển cái này cho cậu, cậu tự mình xem đi.”

Hứa Trúc Linh giao chìa khóa, còn có một hồ sơ.

Anh ta nhận đồ, cảm thấy thứ trong tay nặng trñu.

Ngón tay anh ta khế run lên, mở đồ sơ ra, anh ta nhìn thấy quyển sổ chuyển nhượng vốn cổ phần bên trong.

Bây giờ, anh ta đã là Chủ tịch đại diện của .J.C, nhưng quyền điều hành vẫn nằm trong tay Cố Thành Trung.