Bởi vì ông ta là một người quá chu đáo, điều này khiến Hứa Trúc Linh bị dọa đến mức sợ hãi. Sự chu đáo này dường như chỉ dành cho một mình cô và không ai khác được đối xử như thế này cả. Cố Thành Trung cũng phát hiện ra có điều gì không đúng, Nhật Kinh Xuyên Hi không phải chú ý đến một mình anh mà thực ra ông ta chỉ chú ý đến Hứa Trúc Linh.
Hai người vừa ngồi xuống, người phục vụ liền mang đĩa thức ăn nhẹ đến.
Cố Thành Trung tự tay nếm thử từng miếng rồi mới đưa cho Hứa Trúc Linh.
Nhật Kinh Xuyên Hi chứng kiến cảnh đó, ông ta cũng không ngượng ngùng mà chỉ cười hiền hậu. Có thể nhìn ra được, Cố Thành Trung thật sự rất thương yêu Hứa Trúc Linh.
“Hai người cứ ngồi ở đây, tôi đi chào đón những vị khách khác.”
Sau khi ông ta rời đi, Hứa Trúc Linh liền nói: “Cố Thành Trung, đây là lân đầu tiên em ăn thức ăn thừa từ anh.”
“Anh nói xem, nếu như thực sự trong đồ ăn có độc thì làm sao bây giờ?”
“Đó cũng là anh bị đầu độc trước.”
“Nhưng mà, anh chỉ cắn một miếng nhỏ, còn lại em ăn phần lớn. Chẳng phải là em sẽ chết nhanh hơn sao?”
Cố Thành Trung nghe thấy điều này, sắc mặt liền trở nên tối sâm. Anh nhanh chóng bắt cô phải nhổ nước miếng ra.
“Phi phi phi.”
Cô nôn ra ba ngụm, Cố Thành Trung liền nói: “Đồng nCôn vô ky đồng nCôn vô ky, ái thê không che đậy miệng, ngàn vạn lần không nên cho là thật.”
“Cố Thành Trung… Anh trở nên mê tín như vậy từ khi nào, điều này cũng tin được sao?”
“Em có thể nguyền rủa anh nhưng không thể nguyên rủa chính mình được.” Anh nghiêm mặt, nói một cách hết sức nghiêm túc. Cô mím môi ngoan ngoãn gật đầu vì lo sợ trước sự nghiêm túc của anh.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng cảm thán. Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đang đi tới. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, đuôi váy như đuôi cá, đường nét được cắt may một cách vừa vặn, tôn lên vóc dáng thon gọn của cô ta. Mái tóc của cô †a vừa dài vừa suôn mượt, trên đầu đội một chiếc vương miện đính kim cương và trên tay là một chiếc quạt màu trắng. Cây quạt che nủa khuôn mặt của cô ta, lộ ra đôi mắt cuốn hút. Trên khóe mắt có một nốt ruồi son, quả là nét đẹp mê hồn. Đối với những người có mặt ở đó, không chỉ những người con trai mà ngay cả những người con gái cũng bị hớp hồn khi nhìn cô ta.
Nhật Kinh Xuyên Hi long trọng giới thiệu cô ta. Sau đó, ông ta giới thiệu Cố Thành Trung với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Hai người tới trước mặt bọn họ, nói: “Thành Trung, đây chính là cháu gái của tôi. Cháu của tôi đã nghe nói về cậu từ lâu, vẫn luôn mong muốn được gặp cậu. Hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội rồi.”
“Xuyên Lăng Tử gặp qua anh Trung.”
Cô ta khiêm tốn cúi xuống lạy một lễ kiểu Nhật, trông rất dịu dàng. Khi cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt diễm lệ ẩn chứa một nụ cười tán thưởng và hạnh phúc bên trong. Sau đó, cô ta nhìn lại chính mình, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.
Cô ta cứ nghĩ rằng Hứa Trúc Linh sẽ mặc chiếc váy đẹp mắt một chút, nhưng không ngờ cô lại mặc chiếc váy kín đáo, không để lộ ra nét quyến rũ nào cả. Mặc dù cô là vợ của người giàu có, nhưng cô cũng không thể hiện ra sự xa hoa, hơi thở của cô cũng không chói lóa chút nào. Một cô gái như vậy bị ném vào trong đám đông, chắc là sẽ không có ai nhìn lần thứ hai được. Cố Thành Trung là một thiên tài kinh doanh, một người đàn ông tốt và nhân nại, sao có thể bị khuất phục bởi cô gái như vậy được?
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử rất biết cách che đậy cảm xúc của bản thân, mỉm cười với Hứa Trúc Linh, ngoài mặt không để lộ ra nửa phần. Hứa Trúc Linh cũng thoải mái mỉm cười đáp lại, như thể cô đã nhìn thấy điều gì đó. Cô thấy cô ta đẹp hơn trong ảnh, nhưng một cô gái như vậy chỉ có thể dùng mỹ từ để | hình dung, nếu ở thời xưa chắc chắn sẽ là tai họa cho đắt nước và nhân dân.