Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1908




Sau khi kết hôn, anh ta giả vờ ra vẻ chăm sóc gia đình, nhưng sau lưng thì lại lén bỏ thuốc vợ mình.

Lượng thuốc mỗi ngày thêm vào không nhiều lắm nên người của công ty bảo hiểm không điều tra ra được, phải bồi thường một số tiền lớn Giờ vợ anh ta đã chết, bản thân lại có được một số tiền lớn.

Loại đàn ông kiểu này giống như ma cà rồng vậy, rất đáng sợ.

Nhật Kinh Lê Sa không nhịn được, toàn thân cô ta run rẩy, cô ta siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: ‘Nhất định không được tha cho loại người này, không chỉ giao gã cho luật pháp xử lý mà còn phải nêu rõ tội danh của gã cho mọi người biết, để mọi người thấy được gương mặt thật của anh ta.”

“Tôi cũng nghĩ thế, không ngờ cô Nhật Kinh tiểu thư cũng là người rất quyết đoán.”

“Anh biết tôi là ai, vậy có lẽ anh cũng biết tôi được sinh ra ở đâu, tuy tôi không được bồi dưỡng như người thừa kế nhưng dù gì cũng là người của gia tộc Nhật Kinh. Bây giờ chuyện của Chu Phong Huy đã xử lý xong rồi, có phải anh nên nói rõ mục đích của mình không?”

“Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là chị cô, cô ta muốn tham gia cuộc tuyển cử người kế nhiệm Hiệp hội thương mại Đà Nẵng, muốn khống chế Hiệp hội thương mại Đà Nẵng, có sức mạnh kinh tế ở Châu Á- Thái Bình Dương. Cô là em gái cô ấy nên mới muốn tới đây nhờ vả cô rồi.”

“Các người muốn bắt cóc tôi, uy hiếp chị tôi ư? Bà chị đó của tôi mắt cao hơn đầu, đời này chị ấy ghét nhất chính là bị uy hiếp, nói không chừng chị ấy sẽ giết tôi trước, sau đó báo thù cho tôi, kéo các người đi chôn cùng.”

Cô ta hiểu rõ Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, từ trước tới giờ chị ấy rất mạnh mẽ, ghét nhất là bị người khác uy hiếp và khiêu khích, kết cục của mấy người khiến chị ấy khó chịu đều rất thảm.

Nếu cô ta nóng nảy thì những bô lão trong gia tộc sẽ rất sợ hãi.

Cô ta rất kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, thứ mà cô ta thích thì nhất định cô †a sẽ có được.

Nếu không thì cô ta sẽ hủy hoại nó, cô ta không chiếm được thì đừng mong người khác có được nó.

Chị của cô ta có tính hiếu thắng, cái tính đó sắp phát triển thành bệnh luôn rồi.

“Tôi rất hiểu tính của chị cô rồi nên mới cần sự giúp đỡ của cô, chỉ cân cô kéo cô ta rời khỏi Đà Nẵng, không tham gia và Hiệp hội Thương mại Đà Nẵng là được.”

Nhật Kinh Lê Sa nghe thế thì chớp mắt, ngơ ngác nhìn anh ta: “Anh cảm thấy tôi làm được à? Trong nhà tôi chẳng có địa vị nào cả, cũng không dám chống lại chị ấy. Anh đã cứu tôi, tôi rất cảm ơn anh, nhưng chuyện này tôi thật sự không giúp được.

“Chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, hơn nữa bây giờ cô cũng không có chỗ ở, không bằng ở nhà của tôi đi.”

“Nhà của anh? Nhà của anh ở đâu?”

“Cô đã nghe tới nhà họ Cố chưa?”

Nhật Kinh Lê Sa nghe thế thì cắn móng tay, có chút khó xử.

Đương nhiên là cô ta đã từng nghe nói tới nhà họ Cố ở Đà Nẵng rồi.

Đúng là bây giờ cô ta không có chỗ để đi, không có tiền, cũng không có chứng minh thư. Hơn nữa chuyện hôm nay đã khiến cô sợ hãi, cô cũng không dám ở bên ngoài.

Ở nhà họ Gố thì không cần lo ăn lo mặc, không đến mức phải lo lắng sợ hãi.

Hơn nữa cô ta cũng đã nói, nếu như muốn lấy cô ta ra để uy hiếp chị ấy thì đúng là chuyện viển vông, ngược lại là bản thân cô ta sẽ chết sớm.

Nếu đã không thể tạo thành uy hiếp cho chị ấy thì chỉ bằng cô ta ở lại, làm tới đâu tính tới đấy.

Cô ta gật đầu, lên đường trở về với cậu ta.

Diệu Miêu trong nhà nghe Hứa Trúc Linh nói Phó Thanh Viên đã trở về, cô ấy rất vui vẻ.

Chưa đến ba ngày mà cậu ta đã về rồi, thật tốt quá.